MÁU THỜI GIAN - Trang 254

36

Azim đánh rơi khẩu súng xuống đất. Những viên đạn này không thể

khiến một con quái vật bị thương.

Tại sao lại chối bỏ sự thật? Giờ đây khi anh đã biết. Anh không thể phủ

nhận một điều hiển nhiên. Những con quỷ là có thật. Và anh sẽ chết ở đây.
Bị ăn tươi nuốt sống. Anh hình dung ra cảnh mình hét lên trong lúc con
quái vật nhai đống ruột anh lòi ra rơi xuống đất.

Khi một dòng nước mắt chảy xuống má anh, Azim lấy lại hồn vía. Anh

hoảng loạn. Hai chân anh lùi lại trong khi anh muốn tiến lên phía trước.

Quần anh dính chặt vào đùi. Anh đã đái ra quần. Chạy trốn. Anh phải

chạy. Đến cái đường hầm đào trong lòng đất, tìm lại mặt đất, tìm lại bầu
không khí ban đêm.

Azim muốn nhảy dựng lên nhưng cơ bắp không nghe theo lệnh anh. Anh

bước lập cập như thể con rối bị giật dây vụng về. Bàn tay anh tìm thấy
điểm tựa trên tường để bấu víu. Anh dùng nó như một đường ray, đi nhanh
nhất có thể, cố gắng tiến về phía hành lang nhỏ. Rồi đến căn phòng lớn.
Không khí ở đây dễ thở hơn, mùi cũng đỡ hôi hơn.

Azim hầu như không nhìn thấy gì nữa. Nước mắt che nhòa mắt anh và

ngọn lửa từ cái bật lửa chấp chới dưới những cử động giật cục của anh. Tuy
nhiên anh vẫn tìm thấy cái hành lang cao dẫn đến lối ra duy nhất anh biết.

Có người theo vết anh. Anh chắc chắn vậy. Điều đó như sờ được trong

không khí, sự hiện diện của cái Ác.

Viên thám tử Ai Cập biết phải nhân sức lực của mình lên gấp bội. Không

giây phút nào anh không chuẩn bị tinh thần cho nỗi đau khủng khiếp mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.