MÁU THỜI GIAN - Trang 134

“Phải. Không nhìn rõ bên trong lắm, nhưng tôi tin rằng nó vắng tanh. Dù

sao thì con quái vật cũng không từ đó lao ra khi tôi đi qua.”

Azim vừa gật đầu vừa đảo mắt qua phần mặt tiền. Anh đếm được mười

ba cánh cửa. Nhưng cũng có thể thoát qua bằng bức tường trong cùng,
không cao lắm.

“Ông biết rõ khu này chứ?” Azim hỏi người đối thoại và ông này gật

đầu. “Vậy có lẽ ông biết phía bên kia bức tường, tận trong cùng kia, dẫn
đến đâu phải không?”

“Đến một cái sân sau, đầy gạch vụn.”
Vậy là, ta có thể đi ra theo bất cứ hướng nào. Azim khó lòng giấu nỗi

thất vọng.

“Kể từ đó ông có gặp lại nó không?”
“Ôi không! Và tôi cũng không mong thế đâu!”
Azim cảm ơn ông già rồi đi tìm nhân chứng thứ hai, một người bán quần

áo. Anh tìm thấy ông ta trong cửa hàng, đang cầu nguyện. Thầy tu báo giờ
kinh đã gọi các tín đồ đến dự buổi lễ Asr, lễ cầu kinh chiều. Azim đợi trên
ngưỡng cửa chờ cho lễ cầu kinh kết thúc. Anh im lặng thầm nguyện bài
kinh Coran. Khi chấp nhận vào ngành cảnh sát với chức vụ quan trọng thế
này, anh cũng đã chấp nhận để qua một bên việc thực hành các nghi lễ tôn
giáo trong giờ làm việc.

Người bán hàng cũng nhìn thấy cùng một con vật. Một thứ cao lớn, toàn

thân phủ áo choàng đen với mũ trùm.

“Cao như thế nào?”
“Tôi không biết, cao hơn tôi một cái đầu.”
Người đàn ông cao chừng một mét bảy mươi. Dù sao cũng không bằng

hình ảnh quá khổ mà ông già hút haschisch miêu tả khi nói là thấy một ghûl
cao hai mét. Một mét tám nhăm, một mét chín, Azim ước chừng.

“Tôi đang ngồi trên hiên nhà,” nhân chứng nói tiếp,. “thì thấy nó lướt

qua ngay phía dưới, trên mái nhà ông hàng xóm. Ở đó nó tìm đến đống
quần áo trẻ con đang phơi, rồi nhảy sang nhà bên cạnh, dừng một lúc trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.