MÁU THỜI GIAN - Trang 135

một cái cửa sổ mái để tìm cách chui vào. Đó là lối vào phòng bọn trẻ con
của nhà hàng xóm nhà tôi. Nó muốn chui vào, nhưng vì không mở được
cửa nên nó bỏ đi. Tôi chắc chắn chính nó đã giết lũ trẻ. Chúng là thứ nó tìm
kiếm vào ban đêm.”

“Nó nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác ư?”
“Vâng, nhanh nhẹn lắm, nó không gây tiếng động đâu.”
“Ông có nhìn được mặt nó không?”
Có một khoảng lặng giữa hai người đàn ông.
“Có. (Người bán hàng lấy hơi rồi nói liền một mạch). Nó thường xuyên

nhìn lại phía sau. Và khi đi qua trước mắt tôi, nó tiến lên phía trước và
trước khi nhảy sang nhà hàng xóm, nó đã quay đầu lại.”

Ông ta ngồi xuống cái ghế đẩu, mắt nhìn xa xăm.
“Đội ơn thánh Allah, tôi đã không nhìn vào mắt nó, nếu không tôi chắc

là nó đã hớp hồn tôi rồi. Nó không có…”

Ông ta đưa một tay lên sờ má, mũi rồi đến cằm và môi.
“Nó không giống người chút nào. Không có da, không có nét mặt, chỉ có

gân, máu và răng. Những cái răng sáng lóe trồi ra khỏi hàm, gần như lên
đến tận tai. Không bao giờ tôi có thể quên được.”

Azim bị lời kể hút hồn, đến mức anh quên mất mình đang ở đâu và đang

làm gì giữa đống vải vóc từ trần nhà rủ xuống này.

“Còn tay nó… Tôi cũng nhìn thấy tay nó, và dù đêm tối tôi vẫn nhận ra

nó không giống người chút nào. Ngón tay nó quá dài, và… Và nó có những
cái vuốt dài ngoằng, đáng sợ hơn cả vuốt đại bàng.”

Azim chớp mắt, như sực tỉnh trở lại. Anh hỏi người bán hàng thêm vài

điều và biết rằng ông ta sống cách nơi ông cậu già nghiện thuốc nhìn thấy
ghûl chưa đầy năm trăm mét theo đường chim bay.

“Ông có con không?” Azim hỏi.
“Bốn đứa.”
“Vậy đừng để chúng ngủ trên mái nhà, dù trời có nóng đi chăng nữa.”
Người đàn ông tiến lại gần Azim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.