MÁU THỜI GIAN - Trang 137

20

Hoang tưởng.
Marion đứng dậy kéo dãn các cơ tê cứng. Câu chuyện về con vật lảng

vảng ban đêm, cái con ghûl đó, hoàn toàn là chuyện hoang tưởng.

Cô nhìn cái bìa đen của cuốn nhật ký. Đây là thể loại gì vậy? Cô đang rơi

phải cái gì đây? Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu đọc, cô cảm thấy phiền toái.
Cô từng thấy khó chịu ở đoạn kể về các vụ giết trẻ con, tuy nhiên đó là một
phần câu chuyện, một phần cuộc điều tra. Nhưng cái chuyện về con quái
vật này thể hiện sự ngây ngô nhất định, khiến Marion không biết nên quy
cho con người hay cho thời cuộc.

Tác giả Jeremy Matheson, kể ở ngôi thứ nhất những gì anh ta trải qua

hay cảm nhận, và nói thêm cả một đoạn dài về những gì người đồng nghiệp
Azim, từng làm trong thời gian đó, để lộ ra rằng sau đó họ có trao đổi với
nhau. Thật lý thú khi nhận thấy anh ta có thể miêu tả hết sức rõ ràng, có đôi
chỗ gần như trong tiểu thuyết. Anh ta thậm chí còn kể lại chính xác những
cảm xúc của Azim, riêng tư đến mức ít có khả năng họ đã thật sự cùng
nhau trao đổi. Không, Jeremy ước đoán, suy diễn hay tưởng tượng mà thôi.
Tuy vậy, giả thuyết về ghûl vẫn rất khó nuốt trôi.

Marion kìm một cái ngáp. Đang là giữa chiều, cô chỉ nghỉ chút xíu để ăn

trưa, và những giờ đọc sách khiến cô hoàn toàn đờ đẫn.

Thời tiết rất ảm đạm, bầu trời bày ra các gam màu xám, từ trắng đục trên

đỉnh đầu đến màu tro nơi chân trời. Cô chui vào một cái áo len và chọn áo
khoác để đi dạo, trời lạnh hơn hẳn từ hai ngày nay. Cảm giác tiếp xúc với
cuốn nhật ký trong túi làm cô tạm yên lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.