MÁU THỜI GIAN - Trang 139

Lúc đầu cô ngạc nhiên rồi sau đó nhận ra mình là người duy nhất trên

tường thành và cô đã quan sát ông ta được một lúc, ông ta không thể không
nhận thấy điều này. Marion cũng vẫy tay đáp lại.

Chính cô cảm thấy ngạc nhiên khi tự động đi trên bức tường nối, song

song với người đi dạo đó, xuống phía lối vào làng.

Họ gặp nhau dưới vòm cửa Roy. Người đàn ông lạ mặt nhấc mũ ra,

khiến những ngọn tóc trắng như hoa bách hợp rối tung lên, rồi khẽ nghiêng
người về phía trước, hai tay bắt tréo sau lưng.

“Xin chào cô.”
Ông ta già hơn nhiều so với đánh giá ban đầu của cô, ít ra cũng phải tám

mươi tuổi, Marion thầm đoán. Một phần khuôn mặt ông ta biến mất dưới
bộ râu một tuần không cạo cũng trắng phau như mái tóc, má hằn sâu hai
nếp nhăn. Chỉ thoáng nhìn thấy mắt ông qua đôi mí mắt nửa nhắm nửa mở,
tuy nhiên từ đó lại tỏa ra vẻ linh hoạt đáng kinh ngạc, rõ ràng xuyên thấu
qua cô. Người đàn ông đứng thẳng, không có vẻ gì là phải cố gắng, ông ta
có phong cách lôi cuốn rất tự nhiên. Hồi trẻ chắc ông ta khiến người khác
choáng ngợp ghê lắm bởi bất chấp tuổi tác, Marion vẫn thấy ông ta rất cuốn
hút.

“Tôi không tin là đã có vinh hạnh gặp cô, tuy nhiên, tôi nghĩ tôi biết cô

là ai. Làng nhỏ nên thông tin truyền nhanh lắm, nhanh hơn cả cái mạng
Internet mà ai cũng nói đến. Cô đi ẩn tại dòng tu, phải vậy không?”

“Chính xác là vậy.”
“Cho phép tôi được tự giới thiệu: tôi là Joe.”
“Joe?” Cô nhắc lại.
“Vâng, đó là tên tôi. Tôi xin chào mừng cô đến nơi đây, cô…”
“Ồ, xin lỗi, tôi là Marion.”
Cô chìa tay ra và ông siết tay cô hết sức trìu mến. Da ông ram ráp; ‘có

thể vì lạnh’, cô đồ chừng.

“Rất vui được làm quen với cô. Vì chúng tôi không có nhiều khách trong

mùa đông, những người ở lại lâu lại càng ít hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.