MÁU THỜI GIAN - Trang 142

“Vì tình cờ.”
Joe khẽ gật đầu.
“Thật vậy sao? Vì tình cờ?”
“Gần như vậy. Tôi muốn… cần nghỉ ngơi, cần lấy lại tinh thần. Tôi tìm

hiểu những việc có thể làm, ở những nơi hẻo lánh khác nhau. Dù là tạm
thời, yên tĩnh vẫn không phải món tôi thích nhất, nên tôi loại một tu viện ở
Savoie, rồi địa điểm tiếp theo trên danh sách của tôi là Mont-Saint-Michel.
Tôi không tự hỏi mình thêm nữa mà thử luôn vận may,” cô tự tin nói dối.

Joe nhìn cô chăm chăm và dừng lại nơi vết sẹo sắp lành trên môi cô. Rồi

nhìn thẳng vào mắt cô. Đến lượt mình, Marion cũng quan sát ông, có vẻ
như ông sẵn sàng đón nhận lời tâm tình của cô, tưởng tượng ra một phụ nữ
bị chồng hành hung đang chạy trốn, hoặc nạn nhân một vụ tấn công đến
đây để tìm lại sự thanh thản nội tâm. Dù ý ông thế nào, Marion vẫn nhận
thấy ông không bị lừa và ông đoán ra được vài lý do nghiêm trọng hơn cho
việc đi ẩn này.

“Cô nghĩ sao nếu ta đốt lửa?” Ông đột ngột hào hứng gợi ý.
Ngay sau đó ông đứng lên đặt một khúc củi cùng vài cành củi vụn vào lò

sưởi.

“Về phần tôi, tôi ở đây từ hồi chiến tranh, vậy cơ đấy!”
Marion đưa chén trà nóng lên môi thổi nhẹ.
“Thế chắc ông biết tất cả mọi người, và mọi ngóc ngách nơi này, tôi đoán

vậy.”

Joe với một tờ báo cũ, xé ra thành nhiều mảnh nhỏ rồi vò nhàu và nhét

vào dưới đống gỗ.

“Tôi hy vọng vậy!”
Marion kìm mình không đặt cho ông câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu

cô. Cô hớp một ngụm trà.

Cửa sổ phòng khách nhìn xuống một cái vườn nhỏ xíu bỏ hoang ngay

dưới chân thành. Bầu trời xám nhờ hòa loãng ánh sáng ban ngày thành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.