MÁU THỜI GIAN - Trang 163

23

Marion đọc lại những dòng vừa rồi của cuốn nhật ký:
‘Tôi đứng sững lại ngay lập tức. Cái rùng mình ở gáy, sự căng cơ dưới

tai, tôi biết chúng có ý nghĩa gì. Từng đi săn quá nhiều trên miền đất của
những loài thú săn mồi châu Phi, tôi đã phát triển được thứ trực giác chỉ
những sinh vật sống theo tiếng gọi của thiên nhiên mới có. Tôi biết nhận ra
sự kết hợp giữa cơ thể mình với phần vẫn còn hoang sơ trong trí óc như
thông báo về một mối đe dọa có thể xảy ra. Sự tập trung hết mức của các
giác quan vừa bắt được những chuyển biến tinh vi trong không gian bao
quanh tôi, báo hiệu sắp xảy đến một mối nguy hiểm tức thì.’

Câu chuyện về cuộc điều tra ngày càng trở nên hấp dẫn, đến đây nó còn

được thêm mắm dặm muối bằng mối nghi ngờ về hành động sắp xảy ra.
Marion bị hút vào đó.

Cô thấy ông Humphreys, giám đốc quỹ, có vẻ kỳ lạ. Tất nhiên, cô phải

nhìn nhận một cách tương đối, tất cả những gì cô đọc đều đã qua sự sàng
lọc chủ quan của Jeremy Matheson; nói cho cùng các phán đoán của cô đều
đã bị định hướng, nếu không muốn nói là bị lái theo ý kiến của viên thám
tử. Dù thế nào đi nữa, tất cả những đứa trẻ bị giết đều có mối liên hệ trực
tiếp với quỹ, không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên mà đúng hơn là mối
liên hệ giữa kẻ giết người và các nạn nhân của hắn. Việc còn lại là lần theo
mối liên hệ đó.

Đột nhiên Marion bối rối nhìn những trang giấy dày đặc nét chữ viết ríu

vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.