MÁU THỜI GIAN - Trang 161

hình dung tính cách các nạn nhân tương lai qua phiếu theo dõi của giáo
viên.”

“Tôi đồng ý. Hắn đánh giá tính tình, cá tính của chúng, qua các tổng kết

trong học bạ. Hắn biết những nét cơ bản của chúng, một số điểm yếu, và
làm thế nào để nhử chúng.”

“Nhất là theo lời ông Humphreys, chúng đều rất hiếu kỳ. Nhân thể, ngài

thấy ông giám đốc thế nào?”

“Tôi không ưa ông ta.”
“Tôi mừng khi nghe ngài nói vậy. Đó cũng là ý của tôi. À mà, tôi xin lỗi

vì lại đề cập đến chuyện này, nhưng ông bác sĩ, cái ông Cork ấy, tại sao ông
ta không nói gì với ngài khi khám nghiệm tử thi thằng bé đó? Ông ta biết
nó, phải vậy không? Chính là ông ta, xét cho cùng thì ông ta là một trong
những bác sĩ đã khám cho học trò của quỹ, vậy thì ông ta phải nhận ra nó
chứ, không phải sao?”

“Tôi cho rằng ông ta đã nhận ra nó,” Jeremy trả lời,. “ánh mắt u ám. Và

theo cách riêng của mình, ông ta đã khiến tôi hiểu như vậy. Nhưng trước
hết đó là một bác sĩ chuyên nghiệp.”

Azim rình đón ý người đồng nghiệp chừng chục giây đồng hồ rồi

nhướng mày.

“Chương trình chiều nay sao đây?” Cuối cùng anh hỏi.
Jeremy vừa đi vừa nhìn những chiếc xe ô tô chạy vượt qua.
“Anh soạn bản báo cáo của anh đi, tôi cần chút thời gian ở một mình, để

suy nghĩ.”

Azim mở miệng nhưng ngay lập tức thấy nên ngậm lại thì hơn.
Họ tạm biệt nhau dưới con mắt ngày càng nóng bỏng của mặt trời.

Jeremy dừng lại phía đối diện nhà ga trung tâm để ăn trưa, rồi anh sải bước
dọc theo đường ray để về nhà.

Anh bước dưới mái hiên, hài lòng vì tìm được một chút bóng râm, rồi lập

tức dừng sững lại, tất cả các giác quan rơi vào tình trạng báo động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.