MÁU THỜI GIAN - Trang 159

những lớp học thêm. Chỉ có vậy thôi. Tôi để chỗ phiếu lại cho các anh, nhớ
trả lại chúng tôi sau khi xong việc nhé.”

“Mạnh Thường Quân của quỹ có chìa khóa tòa nhà không?” Jeremy hỏi.
“Ngài Francis Keoraz ư? Không, việc đó không cần thiết, ông ấy là…

tấm lòng hào phóng của quỹ, còn lại thì tôi là người phụ trách toàn bộ ở
đây. Ông ấy thỉnh thoảng có qua thăm chúng tôi, chào hỏi lũ trẻ, chỉ có vậy
thôi.”

Jeremy vừa lấy tay xoa dái tai vừa nhếch mép cười.
Ông giám đốc chộp lấy cốc rượu brandy uống cạn rồi liếm quanh mép.

Vài phút sau, hai vị thám tử đã ở ngoài phố.

“Ngài thật sự không nhớ đã từng dạy những đứa trẻ đó ư?” Azim dò hỏi.
Jeremy bước đi, mắt nhìn xa xăm.
“Không,” anh trả lời theo kiểu thoái thác.
“Ngài từng dạy chúng đọc, phải vậy không?”
“Phải. Hay đúng hơn là những buổi đọc sách bằng tiếng Anh. Tôi không

dạy gì cả, tôi không đủ trình độ để làm việc đó, tôi đọc truyện cho chúng,
phần lớn trong số chúng thậm chí còn không hiểu tí gì, chúng không đủ
trình độ tiếng để hiểu, những đứa khá nhất cũng chỉ bập bẹ vài từ tiếng
Anh, nhưng đó cũng là một cách khai mở, một cách đào tạo tai nghe cho
chúng. Nghe này, Azim, chúng ta đã nói đến chuyện này, tôi cũng đã nói
với anh tôi làm việc đó vì người phụ nữ kia. Chính cô ta yêu cầu quỹ nhận
tôi. Tôi không hề cảm thấy thích thú, tôi không quan tâm đến lũ trẻ, thế nên
chuyện tôi nhớ mặt chúng…”

Azim vuốt ria, hơi bối rối.
“Là vì… Việc này đụng chạm đến cá nhân,” anh nói. “Trước tiên là mối

liên hệ của ngài với quỹ, rồi giờ là mối liên hệ của ngài với bốn đứa trẻ tội
nghiệp đó, tôi nghĩ tốt hơn là ngài nên…”

Jeremy đứng sững lại.
“Là tôi nên làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.