MÁU THỜI GIAN - Trang 174

“Không sao đâu! Ông ấy ngủ muộn lắm, và sẽ cảm thấy hài lòng khi

được ta cậy nhờ. Anh ngồi đi, anh bạn ạ, tôi đi tìm số điện thoại.”

Chưa đầy ba phút sau, Nichols đã ở bên kia đầu dây.
“Không à? Ông cũng không nhớ gì à?” Dogdson nhắc lại vẻ thất vọng.

“Thôi được, đành thế vậy. Ông giữ gìn sức khỏe nhé, và hẹn Chủ nhật ta
cùng chơi bài.”

Ông cúp máy, cầm cái tẩu đã tắt lên.
“Rất tiếc anh bạn ạ, tối nay không may mắn gì cả. Ông ấy không nhớ có

vụ giết trẻ em nào dã man như những vụ này. Tuy nhiên, làm sao có thể
điên đến mức độ đó nhỉ? Bẻ gãy xương sống một đứa trẻ tội nghiệp, cầu
cho tận đây ta vẫn nghe thấy tiếng súng xử bắn hắn, nếu anh bắt được hắn!”

Azim thân mật vỗ vai ông thanh tra rồi đi ra hành lang.
“Thưa ông?”
Azim nhìn thấy một phụ nữ mang một cái máy đánh chữ xách tay. Một

trong những thư ký của đồn. Bà làm việc rõ muộn, anh nhận xét.

“Tôi có thể giúp gì cho bà?”
“Thật ra, tôi mới là người có thể giúp gì cho ông. Tôi nghe thấy cuộc nói

chuyện của ông với ngài thanh tra và tôi… Tôi nhớ đến một vụ, cách đây
chưa đầy hai tháng.”

Azim tựa người vào tường, quên mất phép lịch sự.
“Đó là một vụ giết người, trong khu nghèo Shubra ở phía Bắc thành

phố,” bà nói tiếp. “Một người đàn ông… nói thế nào nhỉ? Bị bẻ làm đôi
chăng? Chính tôi là người đánh máy bản báo cáo cuộc điều tra để sao ra
làm nhiều bản, chính vì vậy tôi nhớ vụ đó. Thật… kinh khủng. Thực vậy.
Người đàn ông bị sát hại, tay chân gãy vụn, và cột sống bị bẻ làm đôi.”

Bà đặt một tay lên ngực, cố gắng thở đều trở lại.
“Trời ạ, thật không thể tin nổi. Và người ta… người ta còn rút cả lưỡi

ông ta ra nữa, tội nghiệp ông ta.”

Lần này Azim thấy mắt bà thư ký rưng rưng. Anh tiến lại gần bà.
“Thôi nào, thôi nào…,” anh lúng túng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.