MÁU THỜI GIAN - Trang 173

Anh chửi thề bằng tiếng Ả Rập. Anh có thể làm gì hơn? Đã có đến bốn

đứa trẻ bị giết và…

Thật lặng lẽ, Azim đứng dậy.
Nghĩ cho kỹ, họ tưởng có bốn đứa bé, nhưng đó chỉ là từ khi các vụ giết

người được liên kết với nhau. Điều gì cho phép khẳng định rằng tên giết
người không từng hành động trước đó? Một vụ riêng rẽ, xử lý trong thoáng
chốc, không để lại dư âm gì.

Azim vớ lấy cái khăn, đội lên đầu rồi đi về phía cầu thang. Anh leo lên

tầng ba, nơi lưu trữ hồ sơ. Không còn ai cả, giờ này muộn quá rồi.

“Thổ tả!” Anh nghiến răng thốt lên.
Không biết rõ mình cần tìm gì thì anh không thể xoay xở giữa đống hồ

sơ bất tận chiếm đến mười bốn kệ sách.

Anh đi xuống và ngó vào nhiều phòng làm việc cho đến khi phát hiện ra

một khuôn mặt quen thuộc.

“Thanh tra Dogdson à! Tôi muốn hỏi ngài một việc.”
“Cứ hỏi đi, anh bạn.”
“Ngài có nhớ gì về một vụ giết trẻ con không? Một vụ giết người rất dã

man? Các xác chết mang vết tích của một cơn điên không thể tưởng
tượng.”

Dogdson bỏ cái tẩu đang ngậm ở góc miệng ra.
“À. Đó là vụ điều tra của anh. Những đứa trẻ bị bẻ làm đôi.”
Ông ta quan sát anh chàng người Ai Cập nhỏ bé qua phía trên đôi kính

gọng to màu nâu.

“Quả thật là không,” ông ta trả lời. “Trước vụ điều tra của anh thì không.

Nhưng tôi không phải người cần hỏi, mà là ông già Nichols, ông ấy là bộ
nhớ của cảnh sát. Ông ấy đã nghỉ hưu cách đây sáu tháng, ông ấy chờ ngày
về nước mà không hề nóng ruột. Anh có muốn gọi cho ông ấy không? Tôi
có số của ông ấy đấy.”

“Có lẽ là hơi muộn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.