hấp tấp. Bất chấp những lời chối bỏ, phải chăng một sự ghen tuông bệnh
hoạn nào đó đã khiến anh, dù cố ý hay không, nhìn thấy trong Keoraz tên
tội phạm lý tưởng? Tuy nhiên, lập luận anh đưa ra về những gì sâu thẳm
trong con người ông triệu phú hoàn toàn có cơ sở.
Marion rất hay nói chuyện với các điều tra viên của cảnh sát tư pháp
thường lui tới Viện Pháp y, cô nhớ chuyện của một cảnh sát trẻ say mê
truyện trinh thám và tội phạm học. Anh ta từng giải thích với cô ngành
nghiên cứu tội phạm đã có bước tiến khổng lồ thế nào trong vòng ba mươi
năm qua, cùng với máy tính, phiếu lưu trữ vân tay mà ta có thể tra cứu từ
mọi nơi trên đất nước, cùng với những gì khoa học và phân tích ADN mang
lại, chưa kể việc giám định mùi cũng đang chuẩn bị xuất hiện. Ngày nay
công tác điều tra dựa trên những việc cụ thể, những bằng chứng sờ thấy
được, trong khi trước đây một vụ án có thể khép lại chỉ dựa trên sự suy luận
thiếu chặt chẽ từ những niềm tin cá nhân và bằng ‘tập hợp các yếu tố có
chiều hướng chứng tỏ rằng’. Sự trừu tượng khiến bao đàn ông và phụ nữ
phải vào tù, đôi khi dẫn họ đến cái chết.
Trước đây, người ta tiến hành một vụ điều tra dựa trên sức mạnh của
những lời chứng, và nhất là những lời thú tội. Nếu thiếu cái này hay cái kia,
thì chỉ suy luận logic của thanh tra là đủ để cho phép xác định kẻ tình nghi.
Đó là việc Jeremy đang làm. Không có bằng chứng cụ thể, anh chỉ dựa vào
suy luận của mình để tìm ra thủ phạm, để chặn đứng việc thảm sát những
đứa trẻ, càng sớm càng tốt.
Vì thiếu chứng cớ xác thực, anh phải chắp nối các sự việc để tìm cho
chúng một tác giả hợp lý, chỉ với sự trợ giúp duy nhất là trực giác và kinh
nghiệm của mình. Jeremy hướng vội theo giải pháp Keoraz vì hiện giờ chỉ
có mỗi giải pháp đó, hay là do anh có cái ‘nhạy bén’ của những thám tử tài
ba để nhanh chóng tìm đúng hướng điều tra?
Marion sốt ruột muốn đọc tiếp.
“Trước tiên hãy ra ngoài cho thoáng đã,” cô tự nói to với mình. “Điều đó
sẽ giúp mày dễ chịu.”