MÁU THỜI GIAN - Trang 262

không tìm ra ai cả. Thậm chí em còn nghi ngờ cả Joe!”

“Không có gì phải e sợ hết. Ông ấy hiền lành và hòa bình chủ nghĩa như

một thành viên của tổ chức Hòa Bình Xanh say ma túy tới bến.”

Marion mỉm cười trước hình ảnh đó.
“Tối nay chị trữ tình tuyệt quá,” cô bình luận.
“Có những ngày như vậy đó… Còn ông già Joe, nếu chị được phép cho ý

kiến, thì ông ấy không ra khỏi nhà trừ khi đi dạo ở Tombelaine, còn lại là ru
rú trong nhà suốt.”

“Thế thì ai nào?”
“Chị chứ ai.”
Marion nhìn chị chằm chằm. Béatrice vừa nhấp một ngụm calvados lớn,

không còn bất cứ vết tích nào của sự vô lo trên mặt chị, chị có vẻ trầm
ngâm, ánh mắt u ám.

“Gì cơ?” Marion ngạc nhiên.
Đôi đồng tử của Béatrice trượt về phía cô.
“Chị. Chị chính là người theo dõi em. Em biết tại sao không?”
Đôi môi cô ẩm ướt.
“Bởi vì chị đồng tính nữ và yêu em đến phát điên!” Cô vừa hét lên vừa

cười hết cỡ.

Marion chùng người xuống.
“Đồ dở hơi… Tí nữa thì…”
Béatrice sướng điên.
“Em tưởng thật, phải không hả? Thôi, đừng có căng thẳng nữa. Chị sẽ

nói với em chuyện gì xảy ra. Thứ nhất, có thể dòng tu quá chu đáo, và họ
vào nhà em để chắc chắn là em không có thuốc phiện hay thứ gì đó tương
tự, hai là, em ở trên đó quá lâu, lại chỉ có một mình, và cứ kéo dài như vậy
thì cái tảng đá cổ xưa này sẽ chơi khăm em, em nhìn thấy các thầy tu trong
bộ trang phục bằng len thô, đó là điều bình thường, đó là nơi họ sống, trí
tưởng tượng của em cường điệu hóa tất cả… Và, ờ… thứ ba, những bức
thư đó chỉ là một trò chơi, một thầy tu hơi quá buồn chán, và không có đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.