đã giết chết người đàn ông đáng thương nọ. Truyền thông nhấn mạnh rằng
giữa hai chính trị gia lớn xảy ra nhiều vụ tranh chấp tầm cỡ, rằng họ cản trở
lẫn nhau trong đợt bầu cử tới.”
“Chuyện này thật hết sức điên rồ. Chị biết chứ. Ai cũng nói rằng Tổng
thống không thể liên quan đến vụ giết người, dù gần hay xa, nhưng đồng
thời lại có những người khác nói ngược lại, rằng đó là hành động đỉnh điểm
của một người bị ngợp vì quyền lực, vì cái tôi, đến mức không còn khái
niệm về việc mình làm chừng nào ông ta còn sống trong ảo tưởng về thành
công thường trực, họ nói đó là khuyết tật của quyền lực, mặt khuất của nó,
chị đọc hết các tin đó. Nhưng việc em là nguồn gốc của cảnh hỗn loạn đó…
thì thật là!”
Marion không thể dừng lại được nữa.
“Công luận bắt đầu rộ lên thực sự, đồng loạt, khi có lệnh giám định lại
cái xác và người ta phát hiện ra nó đã biến mất. Nó đã bị lấy khỏi ngăn
đựng ở nhà xác mà không ai hay biết, bốc hơi mãi mãi. Chính lúc đó, em
mới ý thức được đầy đủ tầm quan trọng của các sự kiện đang diễn ra.”
“Chị nhớ rồi, thậm chí ở đây mọi người cũng dọa sẽ lên thủ đô nếu người
ta không cho họ biết sự thật. Đến giờ họ vẫn còn bàn cãi trong các quán cà
phê!”
Marion tiếp tục giải thích như để gột rửa tâm trí:
“Vị bác sĩ pháp y từng khám nghiệm tử thi chối bỏ hoàn toàn khả năng
mới, mà khẳng định người đó chết vì nhồi máu cơ tim. Vậy là bản thân ông
ta cũng như người giám định chất độc đều đã được chỉ dẫn tường tận. Em
không biết người ta nói với ông ta những gì, chỉ biết là nó rất hiệu quả. Họ
khẳng định rằng đó là một trò lừa đảo. Bản báo cáo khám nghiệm mà các
tòa soạn nhận được là một bản báo cáo giả. Tuy nhiên số fax người gửi
trùng với số fax của Viện Pháp y. Báo chí bắt đầu tìm kiếm người gửi fax.
Em.”
“Họ có tìm thấy em không?”
“Không, viên cảnh sát em từng liên lạc đã giữ được bí mật. Trong thời
gian đó, họ đã chính thức quan tâm tới vụ việc này và mở một cuộc điều