MÁU THỜI GIAN - Trang 317

Jeremy quỳ gối và thò đầu vào đường hầm.
Anh ra sức bò thật nhanh, chú ý đến từng tiếng động nhỏ nhất. Chẳng

mấy chốc anh phải thở gấp, lặn ngụp trong mớ hỗn độn những bùn và thực
vật thối rữa.

Tiến lên cùng cây đèn lồng phía trước thật không dễ dàng gì, anh buộc

phải tiến từng tí một, lửa nến nhiều lần suýt tắt lụi do những cú va chạm
quá mạnh. Đi sâu vào lòng đất, anh phát hiện ra một cái bật lửa. Bật lửa của
Azim, anh nhận ra ngay lập tức, đồng nghiệp cũ của anh rất hiếm khi hút
thuốc, nhưng không rời nó bao giờ, luôn tự hào khi được châm thuốc cho
người khác.

Không được phép sợ không gian kín, Jeremy nghĩ. Anh đung đưa như

một con giun trong lòng đất, uốn éo phần trên cơ thể để ngoi lên trong cái
ruột đầy mùn này.

Cuối cùng Jeremy cũng đến được đường hầm. Bụi xộc vào mũi anh.
Khi đứng lên được, viên thám tử cầm súng bên tay phải, tay trái giơ đèn

lồng thật xa phía trước. Bóng tối nuốt gọn xung quanh, xén gọt những góc
quá nhọn và nhấn chìm hoàn toàn cảnh vật nằm ngoài khoảng cách hai mét.

Anh đi vào một căn phòng lớn, cảm giác bất an đột nhiên trở nên dai

dẳng hơn.

‘Không gây tiếng động,’ anh nhắc lại với chính mình. ‘Không đi lại tùy

tiện… Cảnh giác. Tiến lên không vội vã… Cứ như vậy… Không vô ý bỏ
qua bất kỳ điều gì, nhìn kỹ để chắc rằng phía sau mình không có gì.’

Anh quay người lại thực hiện chỉ thị đó.
Bóng tối khép lại phía sau anh, làm mất mọi điểm mốc của anh. Liệu anh

có tìm lại được đường đi không? Azim đã làm được điều đó, chỉ cần men
theo bức tường…

Jeremy bước lên một bước và cuống quýt mở đèn lồng để thổi tắt ngọn

lửa. Mùi nến tắt xộc thẳng lên mũi anh. Anh vừa phát hiện ra một tia sáng.
Yếu ớt và chập chờn, nhưng vẫn là một tia sáng. Nó phát ra từ một hành
lang phía bên trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.