MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC- NỮ PHỤ CÓ ĐỘC - Trang 139

Làn da Phong Quang nhạy cảm nhận ra không khí càng ngày càng khô

ráo, không thoải mái vỗ vỗ mặt mình, thân thuyền bỗng nhiên xóc nảy một
chút, nàng ngồi không vững thân mình nghiêng ra phía trước rồi lại thụt về
sau, vô tình thế nào lại ngã vào lòng hắn, hơi thở nam tính nháy mắt đập
vào mặt, gương mặt nàng nhiễm hồng như trời chiều.

Nàng ngẩng đầu vừa định tránh ra nhưng lại chạm mắt cùng hắn, bốn

mắt nhìn nhau nhất thời quên phản ứng. Giờ phút này trong ngực của hắn,
cùng thân thể của nàng giống như thiên địa tạo thành, cứng rắn và mềm
mại, rõ ràng hắn đeo mặt nạ thành một nam nhân rất tầm thường, nàng
trong mắt hắn vẫn là cả người vô lực, mềm nhũn tựa trên cánh tay và ngực
hắn, cảm nhận ngược lại sự cứng rắn trong lòng hắn.

Theo bản năng Tuyết Ám để tay lên lưng nàng, sau đó hắn thấy bản thân

điên rồi, hắn vậy mà nhìn thấy chính mình trong mắt nữ nhân này tỏ ra…
say mê? Hơn nữa loại say mê này từ mùi thơm trên người nàng đánh úp
hắn, tựa như còn có tác dụng như ma lực hai chiều.

“Ối, thật xin lỗi…” Nàng run run rẩy ngồi đàng hoàng xong lại liên tục

lui ra sau không ít khoảng cách.

Hắn bất động thanh sắc híp mắt lại, nhẹ giọng cười nói: “Không có gì,

không cần xin lỗi.”

Đầu nàng cúi thấp muốn đụng luôn vào ngực chính mình.

“Khách quan, đã đến đích.” Thuyền phu kêu lên, thì ra vừa rồi thuyền

chấn động là do thuyền cập bờ.

Nghe được thuyền phu gọi, Phong Quang lập tức lấy cớ chạy ra ngoài,

không khí trong khoang thuyền rất xấu hổ, nàng không chịu nổi.

Tuyết Ám cảm giác sâu sắc bản thân chính là sài lang hổ báo khiến

người ta sợ hãi, bình thường hắn chỉ hưởng thụ cảm xúc được người ta sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.