MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC- NỮ PHỤ CÓ ĐỘC - Trang 164

Độc Cô Kỵ bưng chén rượu lên, ngửi mùi rượu lại để chén xuống, cười

nói: “Quỷ vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến, Ngân diện quân sư dự liệu
như thần, cô sớm muốn cùng bọn họ kết giao ở ngoài chiến trận một phen,
chỉ là bất hạnh vẫn luôn không có cơ hội.”

Tiêu Nhược mặt không chút thay đổi nói: “Cảm tạ quốc vương xem

trọng.”

“Ha ha, còn mong Quảng Lưu quốc vương không cần để ý, Tiêu Nhược

này từ nhỏ đã có tính tình không lạnh không nóng như vậy.” Tiêu Phần chủ
động phụ họa lời nói của Độc Cô Kỵ, “Ngân diện quân sư cũng không chỉ
có tài dụng binh mà thi từ ca phú cũng rất có tài nghệ, nhớ đến đầu năm
quân sư từng ngâm thơ qua một bài thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn
độc tự khai, dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai. Này có thể nói là thơ
hay lưu thiên cổ a.”

(Dịch nghĩa: Ở góc tường có mấy nhành mai. Khi rét tới, chỉ nở một

mình. Từ xa đã biết không phải tuyết. Vì có hương thoang thoảng bay tới.)

“Thơ của quân sư sớm đã truyền vào Quảng Lưu, lời hay như thế Cô tự

nhiên là biết đến.”

Bạch Dung miễn cưỡng bứt ra một nụ cười ngượng ngùng, “Hai vị bệ hạ

khen trật rồi.”

Bài thơi này cũng không phải do nàng sáng tác, trong lòng nàng bỗng

dưng thấy hoảng nhưng còn hơn là bây giờ nhìn thấy Độc Cô Kỵ ngoài ý
muốn.

“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai…” Phong Quang không tự

giác thì thầm hai câu cuối cùng, gục đầu xuống, cái trán che khuất ánh mắt
nàng làm cho người ta không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.