Dáng vẻ duyên dáng hơn người như vậy tại Lạc thành chỉ có một, đó là
Hạ Phong Quang tiểu thư của Hạ phủ, nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều
bệnh, ít khi ra khỏi cửa, nhưng một đoạn thời gian trước nàng lại thường
xuyên đi lại trên đường, và khoảng một tháng trước nàng lại đột nhiên đóng
cửa không ra, người của Hạ phủ nói nàng bị bệnh.
“Khụ khụ…” Nàng che mặt mà ho, đúng là bị bệnh, ngày hôm qua nàng
không cẩn thận nhiễm phong hàn.
Khóe mắt Tề Mộ lưu chuyển một cỗ lười biếng, nhưng tươi cười của hắn
vẫn luôn tao nhã khéo léo, “Hạ tiểu thư không thoải mái, vậy hôm nay
ngắm cảnh dừng ở đây thôi, để tại hạ đưa Hạ tiểu thư lên xe.”
“Nếu vậy, đa tạ thế tử.” Phong Quang không thích miễn cưỡng bản thân,
vì thế nàng gật đầu đồng ý, nha hoàn phía sau bước lên phía trước đỡ tay
nàng, giúp nàng đi đến xe ngựa Hạ phủ dừng ở bờ sông.
Bước chân Tề Mộ không nhanh không chậm, không gần không xa tiêu
sái đi cạnh nàng, chỉ là hắn cười càng thêm mê người, không ai hiểu hắn
cho nên cũng không ai biết đây là biểu hiện khi hắn không kiên nhẫn.
Không thú vị.
Rất không thú vị.
Tại sao thật vất vả lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn hứng thú lại
trở nên nhàm chán như vậy? Hạ Phong Quang lúc trước là tiểu thư khuê
khác đại môn không ra nhị môn không bước, cùng các tiểu thư khác không
có gì khác biệt, sau đó nàng biến thành một người lãnh tình lãnh tính, giống
như một nữ nhân không có tâm can, đối với Tề Đoan thâm tình cũng làm
như không thấy, mà hiện tại… Nàng cũng chỉ là một tiểu thư khuê các mà
thôi.