Tề Mộ cảm thấy tiếc hận, không phải vì sự thanh lãnh bạc tình trên
người nàng biến mất, mà vì chính mình, hắn bi ai phát hiện, bản thân sau
khi đoạt được vị trí thế tử thì ngày dài trở nên quá mức tẻ nhạt.
Nói cách khác, hắn không có chuyện gì để giết thời gian.
“Vân nhi.” Nữ nhân che mặt gọi tên nha hoàn bên người, “Trên đất phía
trước có vũng nước, ngươi cẩn thận đừng giẫm vào, ngươi hôm nang mang
giày trắng, để dơ sẽ rất khó tẩy sạch.”
“Dạ, tiểu thư.” Vân nhi nhìn bãi nước trước mặt cũng không tính là lớn
lắm, nhấc chân thoải mái sải bước đi qua, nếu không phải tiểu thư nhắc nhở
nàng thật có khả năng không chú ý liền giẫm lên đó.
Phong Quang nhắc nhở một chuyện nhỏ lại mười phần kịp lúc.
Tay phải Tề Mộ cầm quạt, gấp lại đập vào lòng tay trái, hắn cười, làm lu
mờ hết thảy cánh hoa ở đây, “Hạ tiểu thư, không biết lần sau tiểu thư còn
có cơ hội mời nàng?”
Phong Quang đứng cạnh xe ngựa, thân ảnh càng lộ rõ vẻ đơn bạc, hơi
hơi gật đầu, nàng nói: “Nếu thế tử có ý mời, tiểu thư tất nhiên lấy làm vinh
hạnh.”
Bất quá, thân thể nàng không khỏe ai cũng phải công nhận, có thể đi hay
không đi hoàn toàn do nàng tùy tâm quyết định.
“Như vậy thì tốt.” Hắn mỉm cười, rất dễ dàng làm cho nữ tử mặt đỏ tai
hồng.
Nàng gập người cúi đầu, “Xin thứ cho tiểu nữ cáo từ trước.”
Tề Mộ cười gật đầu, lui từng bước ra bên cạnh, nha hoàn nâng Phong
Quang lên xe ngựa, xe ngựa rất nhanh liền đi mất.