MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC- NỮ PHỤ CÓ ĐỘC - Trang 210

Sáng sớm ngày hôm sau liền có người của Hạ phủ đến đón Phong

Quang, nàng không dám nhìn Tề Mộ mặt đối mặt nói lời từ biệt, lên xe
ngựa nhà mình liền vội vã rời đi, sau đó nàng phải đến một tháng đều
không ra khỏi phủ cho nên không thể nhìn thấy Tề Mộ.

Đến tháng tư, cây cối đâm chồi nảy lọc, thời tiết lại ấm dần lên, tại một

con đường nhỏ trong rừng, xe ngựa từ từ đi qua.

“Tiểu thư, đã đến Linh Cảm tự.” Vân nhi đầu tiên là đẩy mở cửa xe, sau

lại giúp đỡ Phong Quang xuống xe ngựa.

Linh Cảm tự nằm cao trên một đỉnh núi phủ đầy mây, thập phần nổi danh

linh nghiệm tại Lạc thành cũng là chùa miếu có hương khói cực kỳ thịnh
vượng. Vì đáp ứng yêu cầu của Hạ Triều, Phong Quang đặc biệt đến thắp
hương lễ phật tại ngày mười lăm tháng này.

Miếu thờ có quang cảnh thoáng đãng, bảo điện trang nghiêm, người đến

thắp hương hôm nay không nhiều cũng chẳng ít, rất nhanh Phong Quang đã
tìm được một vị trí tốt, nàng cầm ba cây nhang, cũng không vái lạy mà chỉ
đốt nhang cháy một chút cho nhả khói rồi để Vân nhi cắm trong lư hương.

“Tiểu cô nương.” Một phu nhân đứng cạnh nói: “Thắp hương bái Phật,

cô nương chỉ thắp hương mà không có bái Phật.”

Nghe vậy, Phong Quang nhìn vị phu nhân kia, là một vị thoạt nhìn chỉ

hơn bốn mươi, bà có khí chất ung dung quý phái, phong vận được bảo tồn
như cũ, có thể thấy được bà khi trẻ tuổi nhất định là một mỹ nhân cao quý
mà mỹ lệ.

“Phu nhân, đến chùa miếu chỉ coi trọng lòng thành, có tâm thì ắt sẽ linh

nghiệm, thắp hương bái phật cũng chỉ là hình thức bên ngoài, người cần
cầu xin cái gì thì vì an tâm mà làm cẩn thận tỉ mỉ, còn người không cần cầu
chuyện gì…” Nàng cười ngượng ngùng nói: “Thì cứ tùy tiện mà làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.