“Ta thấy các tướng lĩnh có dấu hiệu không quen với khí hậu, thái y bỏ
một số hoàng liên vào cơm canh hôm nay đi.”
“Dạ… Khiêm vương.” không quen khí hậu với ăn hoàng liên có quan hệ
gì sao!? Mặt thái y nghẹn đỏ, không nói ra những lời này.
Đám binh lính hôm nay, thật sự là khổ không nói nổi.
Phong Quang ngồi trên một tảng đá uống cháo thịt của mình, cách xa
lắm cũng ngửi thấy được sự cay đắng kia, nàng nói với Kha Hoài bên cạnh,
“Ngươi rất gầy, ăn nhiều chút, béo lên mới đẹp mặt.”
Lời này nghe qua thế nào lại giống như nói béo rồi mới bán được giá tốt
vậy?
Kha Hoài bưng bát, cho dù hắn đã ăn một bát, nhưng dưới ánh mắt ân
cần của Phong Quang, hắn không thể không ăn nhiều hơn một bát, còn cười
nói lại một câu, “Vâng, bệ hạ.”
“Ừm, vẫn là Kha Hoài ngươi biết nghe lời.” Phong Quang gật gật đầu,
Kha Hoài hiểu chuyện nghe lời làm cho nàng thấy vui mừng sâu sắc, không
giống như cố Ngôn, mỗi lần trêu chọc hắn một hai câu, hắn đều đem lời
nàng chặn lại.
không xong, Khiêm vương điện hạ quả thật thất sủng.
Tiểu Ngã, tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu bốn người đồng tình nhìn cố
Ngôn cách đókhông xa.
Mấy ngày qua, cố Ngôn đã thu được quá nhiều ánh mắt như vậy, hắn làm
như khôngthấy, lập tức đi đến trước mặt Phong Quang, “Bệ hạ, phía trước
có một thác nước, dưới thác nước là đầm nước, nước không sâu nhưng rất
trong.”