MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 174

Kỳ Ngọc trừng mắt: "Cô không tin thì xuống máy bay đi, dù sao tôi

cũng đã chuyển lời rồi." Cô ta nói xong định đi, lúc sau ngẫm nghĩ gì đó rồi
bổ sung một câu: "Cố tổng đã nói, khi cô gặp phải vấn đề không giải quyết
được thì nhờ Kiều Kỳ Nặc trợ giúp."

Lần này đến lượt Kiều Kỳ Nặc sững sờ, "Cái mà tôi có thể giúp cô ấy,

chỉ có thể là size đồ lót thôi mà?"

Không hề bất ngờ, Hạ Chí đánh anh một cái, "Em là C, không phải B!

Còn lẫn lộn size của em, em sẽ giết chết anh!"

Một cảnh giới mới khi tình tứ với nhau chăng? Diện tích bóng đen tâm

lý của Kỳ Ngọc trong thoáng chốc bị nới rộng ra gấp vạn lần.

Khi Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đi Cổ Thành với tâm trạng đầy ắp nghi

hoặc thì Cố Nam Đình vẫn đang ở sân bay, nhưng không xuất phát từ sân
bay quốc nội mà hiện nay, anh đang đứng ở sảnh chờ của sân bay quốc tế.
Lần này anh cũng không ngồi chuyến bay của công ty mình, mà là chuyến
bay thẳng đến Mỹ của Hải Hàng sau nửa tiếng nữa.

Cũng may có chuyến, có ghế, nếu không Cố Nam Đình không dám

chắc anh sẽ không lợi dụng chức quyền để điều chuyên cơ.

Lên máy bay rồi, anh gọi cho Lâm Tử Kế, "Tóm lại là chuyện gì đã

xảy ra?"

Lâm Tử Kế giải thích: "Sáng sớm bên này có bão, cửa sổ của khu ký

túc tập huấn không biết vì sao lại không đóng kín, kính bị vỡ, Trình Tiêu
chắc là định tự xử lý, kết quả là bất cẩn bị thương. Vì lúc đó chỉ có một
mình cô ấy ở đó, gió mưa quá to không thể đi đâu nên tạm thời chưa đưa đi
bệnh viện kịp thời được."

Cố Nam Đình không muốn nghe nữa, giọng anh rõ ràng lạnh hẳn đi:

"Những người khác đâu? Lúc đó anh đang ở đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.