khoảng hai phần ba đoạn đường, Kỳ Ngọc lại báo cáo với cơ trưởng: "Có
một vị nữ hành khách hơn năm mươi tuổi thấy không khỏe trong người."
"Không khỏe?" Lâm Nhất Thành nhất thời không thể phán đoán tính
nghiêm trọng của sự việc từ một câu đơn giản như vậy, "Tình hình cụ thể
thế nào? Có người nhà đi theo không?"
"Có, chồng bà ấy nói tim của vợ không khỏe lắm." Kỳ Ngọc nhanh
chóng bổ sung một câu: "Cặp vợ chồng này là hai người khách mất tích
trước đó."
Lâm Nhất Thành dặn Trình Tiêu: "Ra khoang hành khách xem thử."
Sau đó liên lạc với bác sĩ mặt đất.
Nữ hành khách đã có dấu hiệu hôn mê. Trình Tiêu trợ giúp tiếp viên
trưởng đặt bà ta nằm thẳng trên lối đi trong khoang, đồng thời tổ chức cho
các khách khác ngồi yên vị trí để tránh tạo ra bầu không khí ngột ngạt, sau
đó hỏi chồng bà ta: "Có mang thuốc theo không ạ?"
Ông chồng sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn lấy túi phía trên ngăn đựng
hành lý xuống.
Trình Tiêu thấy tay ông run lẩy bẩy thì đón lấy túi, "Ông hãy cho tôi
biết thuốc nằm ở đâu?"
Ông già đã sắp rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi vội đi lo liệu
hậu sự của con trai, không ngờ..."
Hóa ra, con trai của hai vợ chồng họ làm việc ở thành phố A đã qua
đời do tai nạn giao thông.
Hành khách trên máy bay đều thứ lỗi cho sai sót muộn giờ dẫn đến
máy bay bị chậm trễ của họ.