MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 387

Lý do này nghe có vẻ khá là cảm động. Trình Tiêu gật gù như tỏ ý tán

thành: "Lý tiên sinh làm công việc gì thế?"

Lý Chí lúc này lại đang ký tên vào hợp đồng, "Thế này được chưa?"

Sau đó anh ta lấy chứng minh nhân dân ra, "Cháu bận nên quên photo lại,
bác xem đi ạ, cháu đã trả tiền một năm cho bác rồi, chắc bác không còn gì
lo lắng nữa chứ?"

Trên mặt anh ta là nụ cười thân thiện, cả vẻ khách sáo lịch thiệp biểu

hiện ra bên ngoài, đều xứng đáng được cộng điểm. Thế nhưng Trình Tiêu
cảm giác anh ta đang cố ý lảng tránh câu hỏi của cô. Cô đón lấy chứng
minh nhân dân, vừa ra vẻ lơ đãng lật xem, vừa nhanh nhẹn dùng điện thoại
chụp lại, sau đó nói: "Photo thì giữ cũng khó, lưu lại trong điện thoại thế
này thì tốt hơn, đúng không bác Vương?"

Ông Vương không biết uẩn khúc gì, Trình Tiêu nói thế nên ông cũng

không nói nhiều, "Cũng được."

Trình Tiêu lịch sự trả chứng minh lại, "Lý tiên sinh cất đi."

Lý Chí nhận lấy, vẻ mặt bình thản: "Vâng."

Trình Tiêu chú ý thấy vẻ bất mãn thoáng qua trong ánh mắt anh ta,

nhưng cô vờ như không thấy, "Nếu đã không còn vấn đề gì thì chúng ta đi
thôi ạ, đừng làm phiền Lý tiên sinh nghỉ ngơi."

Khi cánh cửa sau lưng đóng và khóa chốt lại, thần kinh vốn căng

thẳng của Trình Tiêu đã hồi phục bình thường. Cô dìu ông cụ rời đi thật
nhanh, mới ra đến cổng tiểu khu, hai chiếc xe lần lượt từ hai hướng phóng
đến, dừng trước mặt cô, giây sau đó, Cố Nam Đình và Phùng Tấn Kiêu kẻ
trước người sau bước xuống xe, chạy thẳng đến chỗ cô.

Cố Nam Đình chắc chắn cô vẫn không sao thì rõ ràng thở phào một

hơi, nhưng giọng anh không kiềm chế được mà chất vấn cô: "Em có còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.