MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 591

sao? Lần đi du lịch sau bảy năm kết hôn, máy bay chúng ta đi đã bị chim
tấn công, cả hai động cơ đều mất. Lúc đó, hơn một trăm bốn mươi người
trên máy bay, gồm cả chúng ta, đều tưởng là chết chắc rồi, máy bay lại
thành công đáp xuống sông Lâm Giang. Từ đó em không dám ngồi máy
bay nữa. Là Trình Trình đã an ủi em: Mẹ ơi đừng sợ, sau này Trình Trình
lái may bay to đưa mẹ đi. Nếu kết quả cố gắng của nó là không có em chia
sẻ niềm vui, trở thành cơ trưởng cũng mất đi ý nghĩa rồi."

Sự cố lần đó, Tiêu Phi cũng không hề quên. Lúc đó bà gần như trốn ra

từ cái chết đã ôm chặt Trình Tiêu bé nhỏ, khóc nói: "Mẹ không muốn con
bay, nguy hiểm lắm, mẹ sẽ lo lắm."

Lúc đó Trình Tiêu còn nhỏ, không hiểu thế nào là tai nạn hàng không,

cô vừa lau nước mắt cho mẹ vừa nói: "Mẹ đừng lo, Trình Trình sẽ luyện tập
thật tốt, bay vững vàng như ông ngoại, mẹ nằm ngủ cũng sẽ không bị giật
mình đâu."

Tốt nghiệp Học viện Không quân, đoạt giải "học viên có kỹ thuật bay

xuất sắc", có hai bằng thạc sĩ - Tiêu An, cha của Tiêu Phi, bố vợ của Trình
Hậu Thần, ông ngoại của Trình Tiêu, chính là ông, đã thành công hạ chiếc
máy bay bị mất hai động cơ xuống sông Lâm Giang, giữ an toàn cho tất cả
mọi người. Vì thế ông đã nổi danh trên toàn thế giới, đồng thời được xưng
tụng "cơ trưởng anh hùng".

Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến sự cố đó, Tiêu Phi vẫn thấy hoảng sợ:

"Bốn người nhà chúng ta suýt chút nữa đã cùng đi sang thế giới bên kia
rồi."

Thế nên khi Trình Tiêu muốn thi vào Học viện Hàng không, Tiêu Phi

mười mấy năm không ngồi máy bay đã kiên quyết phản đối. Cuối cùng vẫn
là ông ngoại của Trình Tiêu ra mặt thuyết phục bà, Tiêu An hiện giờ đã bảy
mươi tuổi nói rằng: "Trên thế gian này không có công việc nào tốt nhất, an
toàn nhất, chỉ có công việc mà con cam tâm tình nguyện làm. Trong bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.