MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 109

- Nhưng mà như vậy là đại loạn.
- Tôi không nghĩ như vậy. Chúng ta chỉ là con người bình thường.
Nhưng Ngọc khẳng định.
- Hãy tin tôi, tôi chỉ xem Chiến như một người bạn.
- Coi chừng đấy, Ngọc lại làm cho người ta khổ.
- Tôi nghĩ người như Chiến không dễ khổ đâu. Anh ấy xuất thân từ chốn
loạn lạc, trái tim đã được tôi luyện qua rồi.
- Mong là Ngọc không lầm.
Ngọc nói.
- Linh biết không, tôi cũng đã đề phòng chuyện đó, nên Chiến hẹn gặp ba
lần thì tôi mới đáp lại có một. Cái thái độ đó của tôi, Chiến nếu suy nghĩ
hẳn thấy.
- Khi yêu rồi thấy cũng như không? Người ta không thể để ý đến những cái
tiểu tiết đó.
- Cũng có thể.
Linh lắc đầu.
- Ngọc đừng quên. Chúng ta cũng chỉ là con người bình thường thôi nhé?
- Chính vì là con người nên phải phân biệt rõ ràng, cái nào nên nhận và cái
nào không.
- Vậy thì tôi hỏi bạn. Linh do dự một chút nói - Vậy chứ lúc đó Ngọc cũng
yêu tha thiết Chí Hào, nhưng rồi sau đấy nghĩ lại - Ngọc lại rút lui?
Lời của Linh làm Ngọc tái mặt.
Chuyện Chí Hào đối với Ngọc là một vết thương chưa lành. Linh nhìn
Ngọc chợt hiểu, nói.
- Xin lỗi Ngọc, mình lại tầm bậy quá. Mình đã làm Ngọc không vui.
Ngọc yên lặng một chút nói.
- Không phải là không vui. Mà là... Mình thấy như mất cả linh hồn.
- Bích Ngọc
- Vâng, chính vì vậy mà mình sợ mình không muốn một ai nhắc đến
chuyện cũ. Bởi đó là một cú sốc, một vết thương. Mà mãi mãi không quên
được, vì vậy, Linh hãy tha thứ cho tôi.
- Có nghĩa là Ngọc vẫn còn yêu anh Chí Hào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.