MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 147

Như vậy thì chủ đề câu chuyện định nói mấy lượt trốn trách, bây giờ cũng
phải trực diện
Di nghe Triết nói:
- Khả Di này. Mấy hôm rày anh cảm thấy lương tâm nó như bứt rứt thế nào
đấy...
- Không phải chỉ có một mình anh, mà cả em nữa. Em thấy mình có lỗi với
chị Mỹ, rồi với con gái anh. Nhất là cái hôm đưa cháu nó vào bệnh viện.
Em sẽ không bao giờ quên được chuyện hôm ấy.
- Khả Di, anh không phải nói chuyện đó! Triết nói, nhưng Di vẫn tiếp:
- Em thấy mình là người có trách nhiệm. Trong khi vợ con anh, ai cũng tin
tưởng em. Vậy mà... Em nỡ nào lại đi giựt chồng, giựt cha của người ta
chứ?
- Em đừng có nói như vậy. Triết lúng túng - Anh lúc nào cũng làm tròn
trách nhiệm. Anh dành hết mọi ưu tiên cho ho... Em đừng nghĩ đến những
chuyện đó. Bởi vì... cả anh, anh cũng không dám nghĩ đến.
- Em cũng vậy, có bao giờ dám nghĩ đến đâu? Nhưng mà đấy là sự thật.
Khả Di nói. Cơn say đã tan đi phần nào, nên khuôn mặt của Di như chợt
nhạt hẳn
- Em không muốn là cứ mãi bức hiếp người tạ Vợ con anh là những con
người hiền lành vô tội.
- Anh nghĩ anh cũng chưa làm gì sai trái...
- Anh nói vậy là thiên vị mình, là bất công...
Khả Di lắc đầu, rồi tiếp:
- Sau cái buổi tối ấy, lương tâm em như tỉnh dậy và em không còn thấy an
ổn nữa... Em nghĩ... Anh đã sai lầm... Có lẽ vợ con anh về phương diện vật
chất, tiền bạc, họ không cần thêm, nhưng còn về phương diện tình cảm...
con anh nó cần có một người cha thật sư... Vợ anh lại cần có một người
chồng... Anh biết không? Buổi tối đó, khi em lái xe đến trước cửa nhà anh.
Chị Mỹ đã bế con đứng trong bóng tối chờ... Chị ấy đã khóc... Và em thấy
thật tội nghiệp... Vì Mỹ quá bơ vơ.
Lời của Di làm Triết càng lúng túng hơn:
- Anh đã cố gắng hết sức mình, anh đã thu xếp và sẽ cố gắng hơn, để dành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.