MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 174

vẻ tâm đầu ý hợp quá, phải chi...
Nhưng Bích Ngọc đã cắt ngang.
- Mẹ! Con van mẹ! Mẹ đừng có chọc tức con nữa, ý mẹ bây giờ muốn gì?
Lấy đại một thằng nào đó làm chồng hay là chết.
- Thôi con không thích nghe thì thôi. Người mẹ lắc đầu nói - Làm gì phải
giẫy nảy lên như vậy? Mẹ cũng không có nói gì, chưa chi con làm như
bỏng nước sôi không bằng.
Rồi bà thở dài bước ra ngoài khép cửa lại.
Bích Ngọc ngồi đấy mệt mỏi. Chẳng ai hiểu cho nàng cả, một người bạn có
thể gọi là tri âm như Khả Di thì cũng đã bỏ đi xạ Nghĩ đến Khả Di, bất giác
Ngọc lại nghĩ đến Triết và Mỹ. Chuyện của họ đến đâu rồi? Giải quyết ổn
thỏa chưa hay càng lúc càng tệ hại hơn?
Và Ngọc đứng dậy, đinh ra ngoài gọi đây nói đến đấy. Bởi vì có thế nào thì
Triết vẫn là bạn bè, không thể bỏ rơi được
Nhưng ngay lúc đó, người mẹ lại đi vào.
- Bích Ngọc, con lại có điện thoại này. Đường dài đấy, từ Singapour chắc
có lẽ của Khả Di đấy, con có nghe không?
- Nghe, phải nghe chứ? Cảm ơn mẹ nghe.
Và Ngọc chạy vội ra phòng khách, cầm ống nghe lên. Cảm ơn khoa học
tiến bộ.
Cách xa ngàn dặm mà giọng nói của Khả Di vẫn rõ như đang đứng bên
cạnh.
- Bích Ngọc đấy à? Báo cho bạn một tin vui nhé? Bây giời cuộc sống của
mình đã khá ổn định rồi.
Khả Di cảm xúc nói. Ngọc định báo cho biết chuyện của Triết nhưng kịp
thời dằn xuống, chỉ nói:
- Ở đây, ai cũng bình thường cả, yên tâm. à! Mà có ai điện thoại cho Di
chưa?
Có tiếng cười của Khả Di:
- Chắc bạn không ngờ đâu. Mình nhận được điện thoại của Thù Chiến anh
chàng than phiền là từ lúc mình đi đến giờ, anh ta không gặp được bạn.
Bích Ngọc mệt mỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.