MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 176

Bích Ngọc chợt hỏi:
- Thế chuyện mi bỏ đi sang đấy. Bây giờ nghĩ lại có thấy hối hận không?
- Không đến đỗi quan trọng như vậy. Khả Di đáp - Chuyện hối hận hay
không là một vấn đề khác. Có điều lý trí cho tao biết, cái quyết định lần này
của tao là đứng đắn.
Bích Ngọc chợt nhớ lại hành vi của Mỹ đối với Triết mà rùng mình.
Chuyện bỏ đi của Di đúng hay sai? Thật khó nói, nhưng có thế nào thì cũng
không nên nói cho Di biết chuyện đó nhất là trong lúc này:
Bích Ngọc hỏi:
- Thế Triết đã phone qua cho bạn chưa?
Khả Di dáp một cách bình thản:
- Chưa, có lẽ vì anh ấy quá bận
Bích Ngọc gật gù:
- Vâng đúng là anh ấy bận lắm. Ngay cả mình đây nhiều lúc muốn gặp anh
ấy cũng rất khó khăn.
Chợt nghe Di hỏi:
- Bạn có nghe gì về tình hình bên ấy không? chị Mỹ lúc này thế nào?
- à. à, nghe nói mọi chuyện đều tốt đẹp. Bích Ngọc ngập ngừng một chút
nói - Cái hôm mà mi lên máy bay đấy mà. Sau đấy họ cũng có đến, nhưng
không kịp.
Bích Ngọc nói dối, nhưng Khả Di có vẻ yên lòng:
- Đó là điều ta hằng mong và ta muốn là Mỹ rồi sẽ cảm thông cho ta.
- Mi đã nghĩ là Mỹ thù mi lắm à?
Bích Ngọc hỏi, Khả Di chậm rãi nói:
- Ta thì không rõ. Nhưng tao lại có cảm giác rất là kỳ cục... Có thể là do
tiên kiến nên không chính xác. Nhưng tao thấy thì Mỹ cũng không hẳn là
con người có cái về ngoài mà ta đã thấy đâu.
Bích Ngọc cố tình hỏi:
- Nghĩa là mi muốn nói con người Mỹ không đơn giản, thực thà chứ gì?
- Có lẽ là hơi phức tạp một chút. Đàn bà chẳng ai lại không biết ghen.
Nhưng mà tao mong là nhận xét đó sai.
- Khả Di này. Bích Ngọc yên lặng một chút nói - Mi lúc gần đây có vẻ thay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.