MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 192

- Anh... chắc chắn là anh lừa dối tôi. Anh là Chí Hào và anh chưa chết.
- Làm gì có chuyện đó. Chiến lạnh lùng nói - Tại sao tôi phải dối cô chứ?
Tôi không phải là Chí Hào. Tôi cũng không muốn đóng vai thế cho một ai,
mà tôi là tôi. Thù Chiến đây. Cô có nghe không? Tôi hoàn toàn khác hẳn
Chí Hào. Nếu cô muốn tìm Chí Hào từ thân xác tôi... Thì cô sẽ thất vọng...
Không có chuyện đó đâu. Tôi cũng không muốn đóng vai trò đó đâu. Tôi là
một người khác, cô hiểu chưa? Bây giờ tôi biết là... cô đang xúc động
mạnh. Vậy tốt hơn... cô nên về nhà nghỉ đi. Cô sẽ bình thản trở lại, và cô sẽ
thấy rõ.
- Không... không...
Bích Ngọc ôm mặt, rồi chợt òa lên khóc.
- Cô Ngọc này... Cô hãy nghe tôi.
Thù Chiến nói. Và Ngọc biết rằng đấy là sự thật. Nàng không đợi Chiến nói
thêm, vội vã quay người chạy ra ngoài, phóng lên taxi về nhà.
Trên đường, Ngọc đã khóc một cách thoải mái. Bất chấp cái nhìn tò mò của
ông taxị Nước mắt không hẳn là sự thất vọng mà như một sự thỏa mãn. Vì
hình như Ngọc đã tìm được lời giải đáp.
Về đến nhà. Những giọt nước mắt còn chưa ráo trên mặt Ngọc đã làm mẹ
nàng ngạc nhiên
- Ồ, con thế nào vậy?
- Con cũng không biết. Ngọc đáp - Nhưng con dám đoan chắc với mẹ là
sau cái khóc lần này, mãi mãi về sau... con sẽ không khóc nữa, con sẽ bình
thản hơn... trên mọi phương diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.