làm việc với họ suốt ba ngày. Mãi đến bữa nay mới dứt điểm. Đưa họ đi
xong, quay trở về phòng, nhìn đồng hồ ở trên bàn. Bạch hơi bực dọc.
Chàng kêu lên:
- Linh ơi, vào đây!
Linh là thư ký riêng mà cũng là cô em họ của chàng. Bạch hỏi:
- Thế nào, có liên lạc được với Bích Ngọc chưa?
- Em đã gọi dây nói gần trăm lần. Chẳng có cô ấy ở ngân hàng, mà ở nhà
cũng không có.
- Sao vậy? Cô có biết là cả ba ngày qua tôi không gặp được cô ấy không?
- Nhưng đó nào phải lỗi của em đâu?
Thiên Bạch ngồi xuống ghế.
- Thật là chán.
Linh nhìn ông anh họ cười.
- Nhưng mà... Em có một kế hoạch này hay lắm.
- Nói đại đi, đừng làm anh đứt gân máu.
- Nhưng đây là chuyện riêng của em mà?
- à! Định làm tiền nữa à?
- Anh muốn nghe ư?
- Chuyện gì chứ?
- Em đã mời Bích Ngọc đi dùng cơm tối với em.
- Vậy à? Anh tham gia được không?
- Để em nghĩ lại.
- Còn phải nghĩ. Anh sẵn sàng làm khổ chủ...
Thiên Bạch nói, Linh cười ý nhị vừa bước ra cửa vừa hỏi:
- Hỏi thật anh nhả Anh mê Bích Ngọc ở điểm nào vậy?
- Chuyện đó không dính líu gì em cả, hãy về làm việc đi.
Thiên Bạch khỏa lấp, nhưng Linh đã trề mồi nói:
- Xin lỗi nhé. Giờ này cũng đã hết giờ làm việc rồi ông ạ.
- Vậy à! Thế mấy giờ thì Bích Ngọc đến?
- Chuyện đó của em mà, có dính líu gì đến anh?
- Thôi nhường lại cho anh đi. Thiên Bạch nài nỉ - Tuần sau anh sang Mỹ
anh sẽ mua quà cho em.