- Cho em hay là cho Bích Ngọc?
- Thì cả hai...
- Em không tin, thôi thì thế này nhé. Anh đưa tiền mặt đây, em một mình đi
shop chọn món mình thích.
Thiên Bạch lắc đầu:
- Đúng là làm tiền trắng trợn.
Linh cười:
- Cái này không phải làm tiền, mà là ngư ông đắc lợi.
Ngay lúc đó Bích Ngọc xuất hiện, thấy Thiên Bạch hiện diện, Ngọc có vẻ
ngạc nhiên.
- Ồ! Anh cũng có ở đây nữa à?
Bạch thú nhận:
- Tôi muốn được đi dùng cơm chung với hai người. Chúng ta đi ăn cơm gì
đây? Cơm Tàu nhé?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Món gì nhè nhẹ thôi. Tôi chỉ ăn tô mì thôi đấy.
Linh kêu lên:
- Ồ! sao đơn giản vậy, hôm nay có ngưòi chịu chi mà?
Thiên Bạch nhìn cô em gái:
- Này cô em, năm nay cô hai mươi sáu tuổi rồi nhé, không còn trẻ con đâu?
- Rồi sao?
- Cô không nhìn lại Bích Ngọc xem, người ta học cùng lớp với cô lại cùng
tuổi, mà lại chững chạc thế nào?
- Vậy tự nhiên thế này là xấu ư?
- Đôi lúc cần phải tỏ ra người lớn một chút!
Linh trề môi:
- Ở nhà mẹ còn chưa chê em điểm nào, đừng có nói là anh.
- Nhưng anh nói vậy là muốn tốt cho em thôi.
- Cảm ơn nhé? Và quay sang Bích Ngọc Linh nói - Bạn có biết không? ông
ấy mấy ngày liền không gặp được bạn là trút hết mọi chuyện bực dọc lên
người mình.
- Linh này! Thiên Bạch khổ sở - Em có nói xấu cũng vừa phải thôi chứ.