MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 28

còn phải lo chuyện liên lạc bạn gái cho ông chủ, rồi sáng sớm dậy phải
nhắc ông chủ đi làm. Buổi trưa phải cùng đi ăn trưa, nhiều lúc chủ buồn,
còn phải cùng chủ đến phòng trà cho có bạn, đó là chưa nói nhiều khi phải
đến nhà chủ lo tắm chó, tắm mèo. Rồi bị sài xể, chọc quê... Chẳng hạn như
chiều hôm qua...
- Thôi mà nhắc làm gì, hôm qua anh nào cố tình đâu?
- Hừ! Không cố tình. Lúc nào em cũng phải đứng ở đầu sóng ngọn gió. Để
cho anh xì hơi cơn giận.
- Thôi thì anh đã biết lỗi, anh xin lỗi rồi còn gì nữa? Thật tình anh đã nhờ
em rất nhiều.
- Nhưng lúc nào em cũng bị thiệt thòi.
- Thiệt thòi một chút có sao? Rồi sau này anh sẽ không quên ơn em đâu.
- Anh sẽ trả ơn thế nào?
- Em muốn trả ơn ra sao?
- Anh...
Linh chỉ nói như vậy rồi ngưng. Nhưng không hiểu sao mặt lại đỏ gấc.
- Em cứ đề nghị, nếu nằm trong khả năng, anh sẽ không tiếc rẻ gì cả.
Linh chỉ cười, rồi chợt đổi câu chuyện.
- Nhiều lúc em thấy cũng buồn cười, trước mặt em thì anh nói năng lưu
loát, tràng giang đại hải, nhưng khi đứng trước Bích Ngọc, anh lại giống
như con gà nuốt dây thun vậy đó.
Thiên Bạch cười thú nhận.
- Anh cũng không biết sao mình lại như vậy.
- Thật ra, nhiều lúc em cũng thấy khó chịu giùm anh. Anh như cứ bị giày
vò bị động thế nào đấy. Chẳng làm chủ được chính mình.
Thiên Bạch yên lặng. Linh nói tiếp.
- Anh cũng biết đấy. Bích Ngọc ngày xưa học cùng lớp với em. Chúng em
chẳng thân nhau lắm. Chỉ sau này vì chuyện của anh mà em mới qua lại với
cô ấy... Vì vậy có thế nào... Anh cũng cần giữ sỉ diện giùm cho em một
chút.
- Anh không bao giờ để người khác xem thường em.
Linh lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.