Hồng Thủy
Mây trôi về phía cuối trời
Chương 3 & 4
Quán Thanh Trúc nằm trong một đường hẻm lớn. Cách lộ chính chưa đầy
100 mét mà cảnh trí như tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Ở đây có
nhiều cây xanh, khung cảnh rất thơ mộng, hữu tình. Quán nằm trong khuôn
viên khá khang trang của một ngôi biệt thự.
Đó là thứ hai họ bước vào đây. Lần đầu, khi Bình đưa Thảo Vi đến, cô ngỡ
ngàng trước vẻ hấp dẫn thơ mộng này. Họ ngồi nghe nhạc và thưởng thức
vị đắng của cà phê.
Lần này, khi Bình và Thảo Vi bước vào, quán hãy còn vắng khách. Kéo
ghế cho Vi ngồi xuống, Bình cười cười hỏi:
- Vi uống gì?
- Vô quán cà phê thì chỉ uống cà phê thôi. Vi đáp lấp lửng.
- Nhưng cà phê đá hay cà phê sữa?
- Vi uống cà phê nguyên chất.
- Vi đừng ngại đồng lương công nhân của tôi, tuy ít ỏi nhưng tôi không bắt
Vi uống cà phê đen đâu. Nào, Vi uống gì? Nước cam nhé?
Thảo Vi chống cằm nhìn Bình:
- Anh lạ thật. Tôi thích uống cà phê đen thì anh cứ gọi. Không phải tôi sợ
anh không đủ tiền trả đâu.
- Nhưng Vi không thuộc loại người hảo cà phê. Thôi được rồi, đừng kênh
mặt lên thế xấu lắm.
- Anh có khen tôi cũng không ham.
Bình len lén nhìn cô. Hình như Vi có điều gì ưu tư, gương mặt phảng phất
nét băn khoăn sầu muộn. Giờ này mà chọc cô thì hải biết. Bao nhiêu hờn
giận sẽ trút lên đầu mình. Bình nghĩ thầm.
Thấy Bình ngồi yên không nói, Thảo Vi tưởng là anh tự ái, cô dịu giọng:
- Anh giận Vi à?