- Tôi không quen giận con gái.
- Thế sao anh ngồi thừ ra vậy?
- Vì Vi đang cần yên lặng để suy tư.
- Vi đang nghĩ, chắc anh hay dẫn bạn gái đến đây.
- Thế thì sai rồi. Tôi có đưa Bảo Thi tới đây một lần, nhưng cô ấy kêu buồn
quá. Từ đó Bảo Thi không chịu đến đây nữa.
- Hẳn anh còn biết nhiều chỗ thú vị hơn?
- Cái đó còn tùy. Với Bảo Thi những nơi ồn ào có nhạc sống, có khiêu vũ
mới là lý tưởng. Tôi không thích nhưng cũng phải chiều cô ấy. Riêng tôi lại
hợp với không khí yên tĩnh như thế này hơn.
- Sở thích không giống nhau mà yêu nhau đắm đuối kể cũng lạ. Thảo Vi
cười vu vơ.
- Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, không biết cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu. Bảo Thi
kiêu ngạo ít thông cảm, sẻ chia. Cô ấy đòi hỏi hơi nhiều và muốn mọi cái
đều tròn trịa, viên mãn. Nhưng thôi, mình đổi đề tài, nói chuyện khác vui
hơn.
- Chuyện tình của anh cũng vui và hấp dẫn đấy chứ! Vi thích nghe để còn
học tập kinh nghiệm.
Bình sửng sốt:
- Trời ơi, Vi nói đùa đấy à? Nhưng Vi đang thực hành điều ấy với ai vậy?
- Thực hành điều gì?
- Thì… cái kinh nghiệm chết tiệt mà Vi đang muốn tập tành đó.
Như nhớ ra, Thảo Vi đáp bừa:
- Với anh bạn cùng lớp. Anh ta rất thích Vi, ngày nào sau giờ học cũng đòi
đưa Vi về nhà. Còn Vi thì cũng bắt đầu “cảm” rồi.
Bình ngẩn người ra:
- Chắc anh ta phải đẹp trai, học giỏi?
- Học giỏi thì đương nhiên rồi. Còn đẹp trai không thì không biết nữa…
Ờ… trông cũng sáng sủa.
- Nhà anh ta hẳn là giàu?
- Điều này khó xác định hơn, vì anh ấy hay mua kẹo cho Vi, nhưng mỗi
tuần phải đi dạy kèm ba buổi.