MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 71

bình phục, bác không dám đòi hỏi gì hơn ở cháu, con bác có lỗi với cháu.
Suốt đời bác mang ơn cháu.
Bình xúc động nghẹn ngào trước lời lẽ thương tâm của một người mẹ đau
khổ. Anh an ủi bà:
- Cháu không dám hứa. Nhưng cháu sẽ cố gắng đến thăm cô ấy.
-Những lúc mê sảng nó hay gọi tên cháu và cầu xin cháu tha thứ cho nó.
Gặp cháu, nó xúc động, đó là dấu hiệu đáng mừng.
Lương tâm không cho phép Bình làm ngơ. Dù trong quá khứ Bảo Thi đã
phản bội anh. Bình tự hỏi, nếu như ngày đó anh yêu Bảo Thi tha thiết thì
anh đã có đủ sức mạnh lôi kéo cô trở lại. Lúc gặp Sửu trước cổng trường,
Bình đã biết hắn là một tên lưu manh. Vì tự ái nên anh đã bỏ mặc Bảo Thi
trượt dốc, Bình thấy mình cũng có lỗi phần nào.
Khi Bình và bà Hai bước vào, Bảo Thi đã ngủ.
Trên đường về, Bình đưa Phi Nga vào một quán nước.
Phi Nga van vỉ:
- Anh Bình, Nga và anh đều là bạn của Thi. Hai tháng nay, Thi như người
mất hồn. Vì lương tâm con người, Nga van anh đừng bỏ rơi nó lúc này. Nó
chán nản tuyệt vọng và chờ đợi ở anh một sự tha thứ. Nga biết đòi hỏi anh
điều ấy thật là vô lý, nhưng anh hãy vì bác Hai mà bỏ qua cho nó.
Bình ngẩng lên hỏi:
- Nhưng điều ấy liệu giúp ích được gì cho Bảo Thi?
Phi Nga từ tốn phân tích:
- Anh biết không, bọn đánh thuê đánh con nhỏ rất ác. Mục đích của vợ
thằng Sửu là biến Bảo Thi thành một con người tàn phế bỏ đi. Sau khi được
cứu chữa, cả thể xác và tinh thần Bảo Thi đều bị tổn thương. Nó ray rứt với
ý nghĩ đây là một sự trừng phạt dành cho nó. Có lẽ nó hối hận và nhớ tới
anh nhiều lắm.
Bình đăm chiêu suy nghĩ. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh một Bảo Thi
xanh xao, gầy gò, da dẻ nhăn nheo trong bộ đồ bệnh nhân trắng toát. Giờ
đây, những người từng đeo đuổi Bảo Thi, có ai đủ can đảm ôm trong vòng
tay xác thân bệnh hoạn của cô. Còn ai đủ can đảm hôn lên đôi môi khô nẻ
của cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.