MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 87

Hồng Thủy

Mây trôi về phía cuối trời

Chương 12

Còn đâu những buổi chiều hẹn hò, Thảo Vi mong đợi từng phút giây trôi
qua để gặp mặt người yêu.

Còn đâu những xôn xao bỡ ngỡ khi đón nhận nụ hôn đầu. Nhớ đêm mưa
nào Bình đã đến tìm cô xúc động nói rằng anh không thể thiếu cô. Thảo Vi
đã tin và đã yêu, dù biết Bình vừa đi qua một cuộc tình tan vỡ.

Thảo Vi không hề nghi ngờ tình yêu Bình trao cho cô. Ánh mắt rạng rỡ yêu
thương của anh đã đốt cháy Thảo Vi còn hơn muôn ngàn nụ hôn nóng
bỏng.

Thảo Vi lại khóc. Tại sao cô không thể quên Bình? Còn Bình, chắc gì anh
nhớ tới cô. Bảo Thi xinh đẹp dịu dàng chứ đâu có dữ dằn kiêu ngạo như
Bình thêu dệt… Hay là lúc cận kề Bảo Thi, Bình cũng tìm cách nói xấu cô
như thế. Nhưng mà Bảo Thi chưa biết cô, thì tội gì Bình khai ra. Có lẽ Bảo
Thi vẫn tin rằng trong tim Bình chỉ có hình bóng của cô.

Nào ai biết lấy chi đo lường lòng dạ đàn ông. Thảo Vi im lìm như chiếc
bóng. Cô không muốn gặp Bình, không muốn nghe Bình giải thích lời nào.

Bình tiếc nuối gì mà quay lại tìm cô?

Thảo Vi không ngờ, trong cơn tức tối, cô lại xử sự với Bình hung hăng như
mụ chằng lửa. Cái tát của Thảo Vi hẳn là xúc phạm Bình ghê gớm. Mà
cũng đáng đời, ai bảo lừa dối người ta, lại còn lẽo đẽo tới nhà, làm ra vẻ
khổ đau thực sự. Mình chớ nên yếu đuối mềm lòng… không, mình phải
dũng cảm lên... không thèm khóc nữa. Thảo Vi nhủ thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.