MẸ CHỒNG ĂN THỊT CẢ NHÀ NÀNG DÂU - Trang 66

Nghe xong, bố Vương Hinh đã hiểu cả, cảm thấy cái gia đình này thật buồn
cười, ông bước ra khỏi đám người, gọi điện thoại cho Vương Hinh, bảo cô
đến ngay. Lúc này, Vương Hinh và Đại Thiếu đang ngâm mình trong suối
nước nóng, nghe xong điện thoại của bố, Vương Hinh hằn học nói: “Tao
đ!” Đại Thiếu bật cười: “Đ ai? Đ anh à? Ban ngày ban mặt, trước mặt bao
nhiêu người em cũng dám à? Nhưng, chúng ta sắp về phòng rồi”. “Cút!”
Vương Hinh hét lên một tiếng phẫn nộ, Đại Thiếu ngậm miệng luôn. Anh
chớp chớp mắt, thấy Vương Hinh nhanh chóng ra ngoài, anh biết đã xảy ra
chuyện lớn, bèn vội vàng ra theo. Khi Vương Hinh đến cũng đã hơn tám
giờ tối. Ông ngoại Đại Lâm mặc kệ sự phản đối của con gái, nhất mực đòi
chuyển đồ vào nhà. Mẹ Đại Lâm cũng không thể đánh bố mình, bực bội gọi
cả nhà em trai đến nói rõ phải trái. Lần này bà lão cũng dắt theo cả con chó
Husky lên nhà. Ban ngày nóng quá, không nỡ dắt nó ra đường, buổi tối mát
mẻ hơn, bà lão dắt nó đến để ở cùng trong nhà. Khi Vương Hinh và Đại
Thiếu đến, cửa đang đóng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ kịch liệt
ở bên trong.
Mẹ Đại Lâm cãi nhau cả ngày họng cũng khản đặc cả lại, việc cãi nhau này
còn mệt hơn đứng lớp giảng bài nhiều, Vương Hinh lấy chân đạp cửa,
giọng mẹ Đại Lâm từ trong nói vọng ra: “Ai đấy?” “Vương Hinh!” Bên
trong lập tức im bặt. Lần trước gia đình nhà Đại Lâm bị đánh, uy danh của
Vương Hinh truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà anh. Mẹ Đại Lâm chạy
đến mắt mèo[1], nhìn thấy chỉ có hai người, nhưng vẫn rất lo lắng, không
dám mở cửa. Vương Hinh lại đạp mạnh cái nữa, hét lên: “Mở cửa!” Mẹ Đại
Lâm cố tình giả vờ hỏi: “Cô có chuyện gì?” nhưng vẫn không mở cửa.
“Nhà của tôi, tôi muốn vào! Bà nói xem có chuyện gì?” Mọi người bên
trong lần lượt nhìn nhau, bà lão nói: “Sao lại là nhà cô? Đây là nhà của Đại
Lâm!” Vương Hinh giận quá nhưng lại bật cười: “Vậy các người bảo Tôn
Đại Lâm cầm sổ đỏ căn hộ ra xem! Cho các người thời gian ba phút, còn
không mở cửa, tôi báo cảnh sát đấy!” Mẹ Đại Lâm giật mình, vội nói: “Đến
đây, đến đây...” vội vàng mở cửa ra, rồi cuống quýt chạy ra phía sau cửa.
Vương Hinh ngẩng cao đầu hùng dũng tiến vào, cô lướt qua đồ đạc trong
phòng, mắt như bốc lửa, nói gằn từng tiếng: “Tính tình tôi nóng nảy, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.