MẸ CHỒNG ĂN THỊT CẢ NHÀ NÀNG DÂU - Trang 67

cho các người biết, cho các người mười lăm phút, lập tức chuyển những thứ
này đi, trả lại chìa khóa nhà cho tôi. Nếu không...” Vương Hinh giơ nắm
đấm, Đại Thiếu luôn đứng phía sau cô, sẵn sàng nghe cô sai bảo. Bà lão
kêu lên trước: “Cô là ai chứ? Chạy đến nhà tôi gây chuyện làm càn!” “Nhà
bà?” Vương Hinh cười chế giễu”. Mau đưa sổ đỏ ra đây xem nào?” “Không
cần xem! Đây chính là nhà của tôi!” Bà lão ngang ngạnh trừng mắt nhìn
Vương Hinh. Vương Hinh tiến đến túm lấy bà lão đẩy ra ngoài. Bà lão
cũng không phải loại hiền lành, liền cào cấu Vương Hinh. Nhưng bà sao có
thể là đối thủ của Vương Hinh, chỉ một lát sau, bà lão đã kêu oai oái. Mẹ
Đại Lâm đã biết được sự lợi hại của Vương Hinh, bây giờ đang trốn phía
sau mọi người, nhìn thấy bà lão bị đánh, trong lòng còn mừng thầm. Ông
lão thấy vợ bị đánh, tiến lên đẩy Vương Hinh, chửi cô cút đi. Đại Thiếu giơ
tay túm lấy cổ áo ông, nhấc ông ra khỏi cửa. Đúng lúc đó, con chó Husky
không sủa tiếng nào, lẳng lặng lao đến cắn vào đùi Vương Hinh. Vương
Hinh mặc váy ngắn, vừa vặn lộ đùi, nên bị cắn chặt. Vương Hinh kêu lên
thất thanh, đau đớn đến độ suýt ngất đi. Con chó Husky cắn chặt không
chịu buông, ngay lúc đó thấy be bét máu. Tục ngữ có câu: “Con chó cắn
người không kêu”. Quả đúng như vậy. Đại Thiếu thấy Vương Hinh bị cắn
bỗng chốc mất hết lý trí, hai mắt bốc lửa, đạp thật mạnh vào đầu con chó,
rồi thuận tay nhấc cái rìu, chặt mạnh lên đầu con chó. Máu trên đầu con chó
bắn phụt tung tóe, nhưng vẫn không há miệng. Đại Thiếu Cầm rìu trong
tay, chém từng nhát một vào con chó, cho đến tận khi nó chỉ còn là một
đống bầy nhầy máu thịt lẫn lộn. Cũng không biết lúc nào nó nhả ra. Mặt
Vương Hinh cắt không còn giọt máu, cả người lảo đảo, trên đùi có mấy vết
bị răng chó cắm sâu, thịt đỏ suýt lộn ra ngoài, máu tuôn trào xuống chân.
Đại Thiếu ném chiếc rìu sang bên, bế Vương Hinh lao thẳng xuống lầu, lên
xe đi bệnh viện. Những người trong phòng đều đứng ngẩn người.
Bố mẹ Vương Hinh biết tin đều vội vàng đến bệnh viện. Bác sĩ đang sát
trùng vết thương cho Vương Hinh, Vương Hinh đau quá đến run cả người,
nước mắt lưng tròng. Mẹ Vương Hinh xót con, nước mắt lã chã, bố Vương
Hinh gắng sức để nén giận, vừa an ủi con gái và vợ, vừa khuyên can Đại
Thiếu và Minh Minh không được nóng giận làm bừa, nhỡ xảy ra án mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.