MÊ CUNG ÁN - Trang 267

Mã Vinh cầm thương đâm vào đám cây bụi dày đặc. Bỗng y nhảy lùi lại,
đẩy bật Địch Công về sau.

Một con rắn màu đỏ dài tầm hai thước bò lên khỏi lớp lá mục và nhanh
chóng biến mất vào một hang rắn dưới gốc cây.

“Thật là một chốn hiếu khách!” Mã Vinh gầm gừ. “Thứ bò sát này không
hề có trong bức tranh!”

“Đó là lý do ta dặn ngươi nhớ mặc đồ đi săn!” Địch Công nói. “Nhớ quan
sát cẩn thận!”

Mã Vinh cúi người và ngó dưới đám cành cây. Rồi y đứng thẳng người và
bảo, “Đúng rồi, quả nhiên có một lối đi ở đây. Nhưng nó hẹp đến mức khó
ai có thể đi vừa. Thuộc hạ sẽ đi trước và dọn dẹp cành cây cản đường!”

Y biến mất dưới tán cây dày đặc. Địch Công thắt chặt y phục vào người và
cùng Hồng Sư gia và Đào Cam đi theo sau. Các Bộ khoái nghi ngại nhìn
Phương Bộ đầu. Ông ta rút thanh đoản kiếm và ra lệnh, “Đừng do dự nữa!
Nếu có bất cứ loại thú hoang nào, chúng ta sẽ xử lý hết!”

Lối đi này hóa ra chỉ dài có vài sải

*

. Sau một thoáng xoay xở với đám cành

gai, họ lại ra đến một lối đi rộng rãi.

1 sải tương đương 1,8m.

Bên phải và bên trái đều có một khúc quanh. Địch Công rẽ theo bên trái
trước. Ông thấy một đoạn đường dài và thẳng trước mặt.

Ông lắc đầu nói, “Phải là hướng đối diện. Ta không nghĩ con đường tắt lại
có một đoạn dài như vậy.”

Ông quay lại ngay nơi khi nãy vừa từ trong đám lá bước ra con đường. Khi
vòng sang khúc quanh bên phải, họ thấy ngay một đoạn đường ngắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.