MÊ CUNG ÁN - Trang 269

Mọi người ai nấy tái mặt kinh sợ.

“Thuộc hạ thích sáu tên Duy Ngô Nhĩ hơn con vật này!” Giọng Mã Vinh
run lên.

Nhưng Địch Công thì hình như rất vui mừng. Ông nói với vẻ mãn nguyện,
“Ta từng đọc sách cổ nói về những con kỳ đà to lớn như vậy. Đây là lần đầu
tiên ta được tận mắt trông thấy một con!”

Rồi ông tỉ mỉ quan sát những chỗ lộ ra của bờ ao. Không có vẻ gì khả quan,
chỉ toàn là đám cỏ nước bọc trong bùn. Địch Công xem xét lại mặt nước
đen ngòm kia.

“Ngươi có trông thấy phiến đá kia không?” Ông bỗng quay sang hỏi Mã
Vinh. “Rõ ràng đó là phiến đá đầu tiên của một lối đi bằng đá dẫn qua ao.
Chúng ta đi nào!”

Mã Vinh buộc dải áo vào đai lưng. Những người khác cùng làm theo. Y
bước lên phiến đá phẳng và dùng thương dò xét xung quanh rồi nói lớn, “Ở
đây có một phiến đá nữa! Thẳng phía bên trái!”

Y rẽ những cành cây ra và bước lên phía trước. Rồi y bỗng đứng sững lại.
Địch Công ở ngay phía sau va vào y. Địch Công sẽ rơi xuống nước nếu Mã
Vinh không vội giữ ông lại.

Mã Vinh lặng lẽ chỉ vào một cành cây gãy. Y thì thào với Huyện lệnh, “Có
người đã làm gãy cành cây này, cách đây không lâu. Đại nhân hãy nhìn
xem, đám lá còn chưa khô. Có ai đó vừa đi qua đây hôm qua! Hắn trượt
chân trên phiến đá và cố đứng vững bằng cách bám vào cành cây này!”

Địch Công nhìn lên cành cây đó và gật đầu. “Hắn có thể ở rất gần đây,
chúng ta tốt nhất hãy phòng bị!” Ông hạ thấp giọng đáp lại, rồi dặn Hống
Sư gia đứng trên phiến đá cạnh đó. Lão lại báo cho Đào Cam và Phương
Bộ đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.