MÊ CUNG ÁN - Trang 40

Địch Công chậm rãi bảo, “Câu chuyện của Phương Chính là lời giải thích
hợp lý cho những dị sự ở huyện này. Nếu mọi lời hắn nói là sự thật, chúng
ta phải mau chóng hành động trước khi Tiền Mưu phát hiện ra chúng ta
đang lên kế hoạch đối phó với hắn và ra tay trước. Chúng ta phải tấn công
trước khi hắn biết chuyện gì đang diễn ra. Cổ nhân có câu ‘Chó dữ có thể
cắn mà không để lộ răng’!”

“Chúng ta sẽ xử lý gã đề lao thế nào đây?” Hồng Sư gia hỏi.

“Trước mắt, chúng ta cứ giam hắn trong nhà lao. Thật may vì có nhà lao để
giam tên vô lại ấy. Rõ ràng hắn là người của Tiền Mưu. Hắn sẽ chạy ngay
đến chỗ chủ nhân mà báo lại mọi chuyện về chúng ta.”

Mã Vinh định nói điều gì đó nhưng Địch Công khoát tay. Ông nói tiếp,
“Đào Cam, giờ ngươi sẽ ra ngoài thu thập mọi tin tức có thể về Tiền Mưu
và đám người của hắn. Trong lúc đó, phiền ngươi hãy điều tra về một phú
hộ tên là Nghê Kỳ, trưởng nam của Tuần phủ lẫy lừng Nghê Thọ Kiền -
người tám năm trước đã qua đời ở huyện Lan Phường.”

“Đích thân ta sẽ đi cùng Mã Vinh để thu thập tình hình chung trong trấn.
Lão Hồng sẽ giám sát mọi việc ở huyện nha cùng Kiều Thái. Mọi cánh
cổng sẽ được khóa kỹ, nội bất xuất ngoại bất nhập trong khi ta vắng mặt,
ngoại trừ quản gia. Lão sẽ một mình ra ngoài để mua lương thực. Chúng ta
hội kiến ở đây vào buổi trưa!”

Địch Công đứng dậy và đội chiếc mũ đen. Trong bộ áo xanh dung dị, trông
ông giống một học sĩ uyên thâm lúc thư nhàn.

Ông ra khỏi huyện nha, Mã Vinh đi kế cận. Hai người cứ theo hướng Nam
và đến thăm một ngôi chùa có tiếng ở huyện Lan Phường. Ngôi chùa nằm
trên một hòn đảo nhỏ ở chính giữa hồ sen. Rặng liễu bên bờ đang đua nhau
vẫy tay trong làn gió sớm. Khi đi ngược lên phía Bắc, họ hòa vào đám
đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.