MÊ CUNG ÁN - Trang 79

Địch Công vỗ án, giận dữ quát, “Bản quan chưa hề được nghe những lời
dối trá vô đạo như vậy bao giờ! Mau đánh tên điêu dân này hai mươi roi
cho ta!”

Họ Lưu định phân trần nhưng Phương Bộ đầu đã nhanh tay vả miệng.
Những Bộ khoái khác lột áo Lưu Vạn Phương ra, đè hắn xuống đất và vung
roi. Ngọn roi nhỏ xé rách da thịt. Lưu Vạn Phương thảm thiết kêu rằng điều
hắn nói là sự thật.

Được mười lăm roi, Địch Công khoát tay. Ông bảo Lưu Vạn Phương không
có lý do gì để bao che cho gã chủ nhân thất thế của hắn, và họ Lưu phải
nhận thấy lời chứng khai của những phạm nhân khác sẽ sớm tố cáo hắn nếu
hắn dám điêu trá. Huyện lệnh muốn hắn quẫn trí mà nói ra mọi điều mình
biết, mười lăm roi kia chẳng qua chỉ là một phần trong hình phạt mà tên
điêu dân này phải chịu.

Phương Bộ đầu đưa cho Lưu Vạn Phương một chén trà đắng. Rồi Địch
Công tiếp tục tra án.

“Nếu lời ngươi nói là sự thật, vậy tại sao Tiền Mưu không tìm cách truy ra
kẻ sát nhân thực sự?”

“Chuyện đó, thật không cần thiết vì lão gia biết kẻ nào gây ra chuyện bỉ ổi
đó.”

Địch Công nhướn mày. Ông nhận định,“Chuyện ngươi kể thật phi lý hết
sức. Nếu chủ nhân của ngươi biết danh tính kẻ sát nhân, tại sao hắn không
bắt giữ kẻ đó và áp giải lên Tri phủ đại nhân? Như vậy Tiền Mưu chẳng
phải sẽ được các vị thượng quan tin cậy hơn sao?”

Họ Lưu lắc đầu với vẻ chán nản, “Bẩm đại nhân, xin để chính Tiền trang
chủ trả lời câu hỏi ấy. Dù lão gia có tham vấn thảo dân những vấn đề nhỏ,
nhưng ông ấy không bao giờ hé lộ nửa lời cho chúng thảo dân biết về
những điều thực sự quan trọng. Thảo dân biết, trong số những chuyện trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.