Tiểu Lam cúi đầu, đôi tay không ngừng xoắn vào góc áo, từ
góc độ của Bách Lý bên này nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy gò má
của Lý Nam, cư nhiên cùng một dạng với Tiểu Lam, đỏ bừng đến
mang tai.
Còn lại thời gian hơn nửa ngày bên trong, Tiểu Lam thủy
chung vẫn thấy choáng, rặng mây đỏ trên mặt cũng không hề mất
đi.
Hôm nay đêm dường như đặc biệt tới sớm, ánh nến chập chờn,
cùng với làn gió nhẹ thổi truyền đến âm thanh của đất cát.
"Bách Lý, cái chuôi của loan đao này thật đẹp mắt, khảm trên
cán chuôi còn là bảo thạch đấy." Tiểu Lam cẩn thận vuốt ve đường
vân, mỗi một đường đều là vô cùng khéo léo, cực kì tinh tế: "Nhất
định là rất quý đi."
Bách Lý cũng tiến lên cùng một chỗ: "Là một bằng hữu đưa
cho." Đúng, có lẽ là ngay cả một bằng hữu cũng đều không làm
được. Gia Luật Thức, một người khiến người ta không thể an tâm.
"Bằng hữu? Xem ngọc này cũng là loại cực phẩm đấy." Tiểu
Lục tò mò một miếng ngọc đẹp đẽ treo trên chuôi đao, một cỗ nhẵn
mịn sáng long lanh mát lạnh xâm nhập vào lòng bàn tay.
"Có lẽ thế, nhưng cho dù nó có tốt bất quá cũng chỉ là một khối
ngọc mà thôi." Bách Lý trở mình, hai tay nâng lên tới gối đặt dưới
đầu.
"Tiểu Lam, hôm nay ngươi hù chết chúng ta." Tiểu Lục thả
miếng ngọc trong tay ra, chuyển sang Tiểu Lam ở một bên.
"Ta cũng bị hù chết, cứ tưởng là phải bị phạt roi đấy." Lòng vẫn
còn sợ hãi vỗ nhẹ ngực:" Tim như muốn nhảy ra ngoài."
"Tốt rồi, Lý tướng quân cũng không so đo, lần sau chú ý một
chút, chuyện hôm nay đều đã truyền ra rồi. Người không rõ đều nói
là ngươi cố ý, Lý tướng quân cho tới nay chưa cưới vợ, nói ngươi có
ý muốn trèo cao." Tiểu lục nhìn xung quanh, khẽ nói.
"Ta, ta không có." Tiểu Lam ủy khuất trừng lớn mắt, kéo chăn
phủ qua chui vào trong. Âm thanh nức nở vỡ vụn bên trong không