MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 176

Nữ tử hoàn toàn không có tiếng động gì, vặn vẹo thân mình

nằm giữa vũng nước đục không hề nhúc nhích.

"Thật đúng là đã chết." Cai ngục ló đầu nhìn một chút, tiếp đó

hô to một tiếng: "Người tới"

Hai gã nam tử trẻ tuổi giống như quỷ mị thoáng xuất hiện, im

hơi lặng tiếng, lập tức đi vào giữa phòng giam, kéo nữ tử đi ra
ngoài.

"Ném xa một chút, mẹ nó thật là xúi quẩy." Cai ngục cẩn thận

đem cửa ngục khóa lại, "Bốp" một tiếng, ở trong bóng đêm tĩnh mịch
lại có vẻ đặc biệt chói tai.

"Dạ" Mấy người đều đã rời đi, chỉ còn lại Tiểu Lam và Bách Lý,

cùng với một mảnh u tối vĩnh viễn không thấy mặt trời.

"Nàng, đi thật là nhanh." Tiểu Lam sâu kín nói, nhẹ nhàng tựa

vào trên cửa sắt.

Bách Lý không nghĩ ra nên nói cái gì, chỉ có thể nhân tiện ngồi

xổm xuống, chẳng lẽ lòng mình đã chết rồi? Nhưng lại cảm thấy chết
sẽ tốt hơn, không phải giải thoát rồi sao? Con người chính là như
vậy, quá mức quyến luyến, đợi đến khi hết sức mà chết, như vậy
mới có thể hèn mọn như vậy. Thống khổ.

Hai người vẫn dựa vào như vậy, nghĩ tới chuyện của mình, dù

sao bị nhốt ở nơi này cũng không khác biệt lắm, thời gian cũng đủ
dư để làm người ta nổi điên.

Giữa trưa, lại đưa cơm tới nữa rồi, hai cái bánh bao, hai chén

nước.

Hai người vẫn như cũ liếc mắt một cái không nói, cầm bánh

bao trong chén cùng nước lạnh, từng miếng từng miếng nuốt xuống.

Sau khi ăn xong, hai người bèn nhìn nhau cười, xích lại gần

nhau, chờ đợi thời gian trôi qua.

Cụ thể qua bao lâu hai người cũng không rõ,nghe cửa tù

"pang" một tiếng bị mở ra, đi vào hai nam tử cai ngục.

Hai người bước nhanh đến chỗ Bách Lý, chỉ cảm thấy chỗ vai

căng thẳng, liền bị kéo đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.