MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 174

Bách Lý nhẹ lui thân ra, mỉm cười: "Tiểu Lam, đừng khóc,

ngươi xem, ta sẽ không khóc, ngươi đã bắt đầu quên rồi.

"Bách Lý, thật ra ngươi không cần phải chịu đựng như vậy"

Tiểu Lam kéo đôi tay Bách Lý đặt trong lòng bàn tay của mình,
chậm rãi sưởi ấm cho nhau.

"Ta không phải là chịu đựng, không khóc là vì tương lai phải

sống tốt hơn."

Tiểu Lam nhìn về phía nàng, Bách Lý không nói gì, chỉ có thể

yên lặng mà tựa vào nhau.

Ở trong địa lao, căn bản là không có khái niệm thời gian, điều

này lại khiến cho Bách Lý nghĩ tới hậu viện của vương phủ, chỉ khác
nhau là, nàng bây giờ, thân thể có khả năng hoạt động được, miệng
còn có thể nói. Khác biệt lớn nhất là, Tập Ám cũng biết nàng ở đây.

Thức ăn đưa tới cũng cực kém, đều là một chút canh còn thừa

lại, có khi chính là vài cái bánh bao và một chén nước đục.

Ngày hôm sau, hai người liền có chút chống đỡ không nổi.

Phòng giam bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ của nữ tử,
mang theo âm thanh trầm đục truyền vào tai hai người.

"Cứu mạng, cứu mạng..........." Nữ tử cuộn tròn mình trên chiếc

giường củi khô, thân mình không lăn lộn.

Tiểu Lam dựa vào cánh tayBách Lý, thỉnh thoảng hướng về

cách vách nhìn xung quanh: "Bách Lý, nàng làm sao vậy?"

"Ta cũng không biết, phỏng chừng là bệnh cũ tái phát thôi."

Bách Lý nhẹ giọng hướng về phía cách vách: "Này, ngươi làm sao
vậy?"

Nữ tử thật lâu cũng không có đáp lại, chỉ là đôi tay ôm lấy đầu

không ngừng lăn lộn, kèm với từng tiếng kêu rên: "Đau quá, cứu
mạng a........"

"Phịch" một tiếng, nữ tử từ trên giường ngã xuống đất, nước

đục trên mặt đất tóe lên, cả khuôn mặt cũng trở nên dơ bẩn không
chịu nổi, thân mình không ngừng xoay vặn tới trước cửa lao: "Cứu
mạng"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.