MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 175

Tiểu Lam cùng Bách Lý nhìn nhau, vội vàng cùng đứng dậy hô

lên: "Có người không, nơi này có người bị thương, cứu mạng
a..........."

Qua một hồi lâu, mới thấy một cai ngục chậm rì rì đi tới, chờ

đến gần mới giơ đèn trong tay chiếu một cái: "Chuyện gì? Càn rỡ
kêu la cái gì?"

Nữ tử đau đến mức thần trí mơ hồ, chỉ lặp đi lặp lại một câu:

"Cứu ta, cứu ta...."

"Nàng dường như đã ngã bệnh, xin ngài thương xót tìm giúp

một đại phu đi." Bách Lý nhịn không được lên tiếng cầu tình.

Cai ngục cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh luồn vào giữa song sắt, ở

trên thân nữ tử thọc hai cái: "Đứng lên........."

Nữ tử giống như bắt được một chút hy vọng nắm chặt lấy một

đầu cây gỗ: "Cầu xin ngươi...."

"Buông ra" Cai ngục vội vàng kéo lấy cây gỗ, tiếc rằng nữ tử

kia giống như dùng hết khí lực toàn thân, hai người cứ như vậy
giằng co không dứt.

"Hừ, là một nô lệ tử tù, chờ đến ngày chết đi." Cai ngục hổn

hển buông tay ra, lúc gần đi vẫn không quên chán ghét phun một
bãi nước bọt.

"Này, nàng sắp chết rồi." Đôi tay Bách Lý đặt lên song sắt,

dùng sức lắc lắc.

"Chết tốt hơn, được ra khỏi cái địa phương này, ngươi nếu

không thức thời, lão tử hiện tại sẽ đưa ngươi xuống địa ngục." Cai
ngục dừng bước chân chửi mắng, quay đầu lại trừng mắt liếc

"Bách Lý...." Tiểu Lam kéo Bách Lý qua, dùng ngón tay chỉ nữ

tử bên cạnh.

Nàng đã an tỉnh lại, đôi tay đặt ở trên đầu, co rút thành một

cục. Hơi thở còn sót lại từ từ yếu dần, chỉ có thở ra, không có hít vào.

Cai ngục giơ chân ở song sắt đạp xuống: "Đứng lên, đứng

lên...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.