MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 263

Tập Ám thấy nàng không nói gì, chỉ đành phải tự nhiên cởi

quần áo ôm nàng vào lòng: "Hội nhi............"

Quay đầu gối lên bờ vai của hắn, chờ câu kế tiếp của hắn, thấy

thật lâu hắn vẫn không nói gì, Bách Lý Hội nghi hoặc mở miệng:
"Vương gia, ngài muốn nói cái gì?"

Tập Ám có chút không được tự nhiên giật giật thân mình, ánh

mắt liếc về nơi khác: "Ngươi, ngươi có phải hay không đang tức
giận?"

Nếu như nói lúc trước Bách Lý Hội còn có một chút khó chịu

trong lời nói, phỏng chừng phút chốc đều tan biến, chỉ là trên miệng
không đồng nhất lắp bắp lên tiếng: "Hội nhi không dám."

Tập Ám thấy Bách Lý Hội cong lên cái miệng nhỏ nhắn, sau

một lúc lâu, mới phát ra một câu: "Ta sẽ không xin lỗi, nếu không thì,
về sau mỗi khi hôn trán ngươi một cái, là bày tỏ ta đang xin lỗi, được
không?"

Bách Lý Hội nghe giọng điệu của nam tử mang theo một chút

cầu khẩn, vừa buồn cười vừa tức giận nâng cao cái trán, hai mắt
nhắm nghiền.

Nhẹ nhàng hôn một cái, hơi mát lạnh rơi vào cái trán đầy đặn

trơn bóng của nàng, Bách Lý Hội cảm thấy thoải mái, thật lâu vẫn
không tiêu tán.

Một vương gia kiêu ngạo như vậy, quả nhiên cả một câu xin lỗi

đều sẽ không nói, có lẽ là từ đó không có ai dạy hắn, quan trọng
nhất là căn bản cũng sẽ không học.

Đôi tay Bách Lý Hội quấn thật chặt lên hông của hắn, đầu vùi

vào thật sâu trước ngực hắn, ngửi thật sâu, hương vị thuộc về hắn,
một mùi thơm nhàn nhạt.

"Vương gia, Hội nhi cầu xin ngài một chuyện được không?"

Âm thanh yếu ớt từ giữa bộ ngực nam tử rầu rĩ truyền ra.

"Cái gì?"
Bách Lý Hội quay mặt sang, đổi thành nghiêng đầu nằm trước

ngực hắn, thanh âm tự nhiên sáng tỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.