Trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc, thân hình Liễu
Vân Tường chênh vênh hướng Thủy Cơ đi đến, dọc đường va chạm
đủ chỗ.
Một tay nam tử xốc khăn voan, hung hăng quăng sang một
bên, một tay nhanh chóng nắm lấy cằm Thủy Cơ.
Bị ép ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, một
chút cũng không dá
"Thủy Cơ, ha, lão tử vì ngươi............., đến tình trạng hôm nay,
mẹ nó, ngươi tiện nhân này................" Liễu Vân Tường một bên chữi
rủa một bên đứng dậy xé rách y phục.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thủy Cơ lập tức thần sắc hoảng
hốt, đem cằm từ trong tay hắn giãy ra.
"Làm gì? Ngươi là người của ta, ngươi, ngươi nói ta làm cái
gì?" Thân thể Liễu Vân Tường loạng choạng, một tay đẩy Thủy Cơ
ngã xuống giường.
"Liễu Vân Tường, dừng tay, trong bụng ta còn có đứa nhỏ,
ngươi buông ra........." Thủy Cơ giãy giụa muốn đứng lên, bất đắc dĩ
bị hắn ép quá chặt.
"Đứa nhỏ? Đúng, đứa nhỏ, sinh nhi tử cho ta, đến........" Liễu
Vân Tường toàn thân trần trụi bắt đầu xé rách hỉ phục trên người
Thủy Cơ, thần trí đã mơ hồ.
"Cứu mạng a, buông ta ra............."
"Bốp" Nửa bên mặt nữ tử lập tức sưng phồng lên, khí lực toàn
thân hầu như không còn.
Quần áo trên người hai ba lần liền bị cởi hết, Thủy Cơ bụm mặt
không dám kêu lên một tiếng, nam tử hưng phấn tách đùi nàng ra,
cả người đè ép tới.
Liễu Vân Tường nghẹn đỏ mặt thử vài lần, đều không làm nên
chuyện gì.
"Vì sao........, đều là ngươi tiện nhân này" Nam tử cưỡi ở trên
người Thủy Cơ, một cái tát lại vung lên.