MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 394

Nam tử không nói một lời, chỉ là một tay đặt trên lưng nàng,

nhẹ nhàng vỗ về.

Bách Lý Hội nâng mắt nhìn, nhìn về bốn phía, đây không phải

là phòng của mình, nhìn lại bài trí xung quanh, vừa rồi, hình như là
một giấc mộng.

Một tay nàng kháng cự đặt trước ngực nam tử, cả thân thể liền

rời khỏi lòng ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau, trước mắt là người nàng
quen đến không thể quen thuộc hơn nữa, Liêu Vương.

"Gia Luật Thức?" Bách Lý Hội vẫn có nghi ngờ chậm rãi mở

miệng hỏi, trong mắt, mang theo tràn ngập không xác định.

Hắn không nói, nâng bàn tay mềm mại của nàng, đặt trên ngực

mình, dưới bàn tay, như có một trận lửa đốt, nóng khiến nàng vội vã
rút tay về.

"Hội nhi, ngươi sợ ta như vậy sao?" Gia Luật Thức mặc Hán

phục, che giấu đi vài phần dấu hiệu của người Liêu.

Bách Lý Hội nhất thời im lặng, nhìn vào mắt hắn, khẽ lắc đầu.
Bỗng nhiên như nhớ đến cái gì, hai tay nắm chặt tay áo hắn:

"Ta làm sao có thể ở chỗ này? Tiểu Lam đâu, Thủy Cơ

"Ta chỉ thấy một nữ tử, nàng không có việc gì, ở phòng bên

cạnh.

"Hội phi." Theo một tiếng gào thanh thúy, Tiểu Lam đẩy cửa đi

vào, trên cánh tay, quấn thật dày băng gạc.

"Tiểu Lam." Bách Lý Hội vội vàng xuống giường, lại bị nam tử

ôm vào trong ngực không thể động đậy.

Tiểu Lam nhìn Gia Luật Thức, dừng bước, không dám tiến lên.
"Tiểu Lam, ngươi không sao chứ?" Giọng nói Bách Lý không

còn căng thẳng như lúc trước, hoàn hảo chỉ là giấc mộng, không
phải sự thật.

"Không có việc gì, chỉ là bị thương một chút thôi." Tiểu Lam

đứng ở một bên, mang theo một chút lúng túng.

"Còn nói không có việc gì? Nếu không phải có Hàn Hữu Thiên

ta y thuật cao minh, ngươi đã sớm thành phế nhân." Nam tử bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.